
vó ngựa.
Tới thật sự là đúng lúc. Cố Vân cười nói: “Để Lãnh Tiêu, Cát Kinh Vân, La Nham tiến vào.”
“Vâng.” Túc Nhậm yên lặng lui đi ra ngoài. Chốc lát sau, theo vào ba nam nhân
cao lớn, nhìn trang phục của bọn họ, Túc Lăng khẽ nhíu mày. Mắt Yến
Hoằng Thêm lộ kinh ngạc, Đan Ngự Lam có chút không hiểu mà Trác Tình thì trừng lớn mắt, khóe miệng giơ lên.
Ba nam nhân đều có nét đặc sắc
riêng. Một cái lạnh lùng, một kiên nghị, một chính khí, trên đầu ba
người mồ hôi luôn luôn tại chảy xuống nhưng là hơi thở nhưng không loạn. Cho dù nội trướng mỗi người đều có thân phận cao quý, trên mặt bọn họ
cũng chút không có kinh hoàng. Yến Hoằng Thêm tựa hồ thực vừa lòng bọn
họ cho dù ba người không có quỳ xuống thỉnh an, hắn cũng không tức giận, còn có hứng thú nhìn chằm chằm trang phục kỳ quái của bọn họ.
Thân
là Túc gia quân nhân, bọn họ lại không mặc khôi giáp chiến bào bình
thường tướng sĩ mặc. Quần áo xanh đen vừa người, không có một chút thừa
thãi, trên thân còn mặc một cái áo cùng loại áo giáp, vai phải có một
cái nỗ, đai lưng bên hông có khá to. Nhìn kỹ mặt trên đai lưng là chỉnh
tề đoản tên, bên cạnh còn có một cái dây thừng đã cuốn lại, đùi trái cột cái đai, cắm một thanh đoản chủy thủ hình thức kỳ lạ, dưới chân không
phải bình thường giày vải mà là giày làm bằng da.
Tuy rằng mỗi một
dạng trên người bọn họ là Thanh Mạt bảo Túc Lăng hỗ trợ chuẩn bị nhưng
làm khi Túc Lăng lần đầu tiên thấy bọn hắn hạng nặng võ trang đứng trước mặt cũng cảm thấy kinh ngạc không thôi. Mặc như vậy ở trong mắt mọi
người thoạt nhìn có chút khác lạ, Trác Tình lại cảm thấy thực quen mắt,
không khỏi muốn cười, sao Vân không vẽ ở trên mặt bọn họ hai vệt đen,
như vậy chính là quân dã chiến chân chính.
Cố Vân đối với tốc độ bọn họ võ trang coi như vừa lòng. Nếu hôm nay Túc Lăng cho nàng xem đoản nỗ liên phát liền càng hoàn mỹ .
Lực chú ý của mọi người đều đặt ở trên người ba người bọn họ, Cố Vân cao
giọng hỏi: “Các vị đối với kế hoạch cứu viện vừa rồi ta nói có dị nghị
gì không?”
Yến Hoằng Thêm thu hồi tầm mắt, môi khẽ hiện lên một độ
cong nói: “Trẫm đã nói, lần này do ngươi tác chủ.” Được rồi, hắn nói như vậy nghĩa là cũng không có cũng điều gì khác đi? Cũng tốt, thời gian
cấp bách, nàng không có thời gian để ở thảo luận cùng giải thích Cố Vân nhìn bản đồ địa hình trên bàn, nâng tay phải, ngoắc ba người phía sau đang đứng hờ hững. Ba người lập tức đi tới phía sau nàng. Cố Vân
chỉ chỉ bản đồ, thấp giọng nói: “Bản đồ địa hình, học thuộc.”
“Rõ.”
Ba người nhanh chóng bước tới, thật sự nhìn hai cái bản đồ địa hình, Cố
Vân đồng thời nói: “Biệt viện đại khái có hai mươi tên đạo tặc, có năm
con tin, ba người lớn, một nam hai nữ cùng hai hài tử. Con tin đại khái ở thư phòng hoặc là đại sảnh. Cát Kinh Vân, ngươi dẫn dắt một đội theo
dòng suối xuôi dòng lẻn vào trong viện, tìm trong thư phòng trước sau đó là đại sảnh. Nếu đều không có liền từ trước tới sau một đường tìm.”
“Lãnh Tiêu, La Nham hai người các ngươi các mang một đội, lướt qua phía sau
núi, tiến vào biệt viện. Lãnh Tiêu phụ trách che dấu, đội La Nham có
nhiệm vụ là bắt tiểu lâu này sau đó hội hợp cùng Cát Kinh Vân ở thư
phòng, tìm được con tin lập tức rút về phía sau núi, hiểu chưa?”
Ba người nhanh chóng nhớ kỹ nội dung cần ghi nhớ, ngẩng đầu cao giọng trả lời: “Rõ.”
Quay đầu nhìn về phía Đan Ngự Lam, Cố Vân tiếp tục nói: “Đan đại nhân, ngài ở cửa chính, sau hai khắc chung, yêu cầu đối thoại với bọn họ, tận lực
kéo dài thời gian, nhìn đến giữa sườn núi có cờ đỏ thuyết minh con tin
đã được giải cứu, ngài liền cường công.”
“Được nhưng là chỉ sợ Hắc y
nhân yêu cầu nhìn thấy ngươi mới bằng lòng đàm phán, Thanh cô nương có ở lại trướng hay không?” Năng lực xử án của vị Thanh cô nương này hắn gặp qua. Không thể tưởng được nàng chỉ huy quân đội đến cũng rất tài tình.
Chẳng qua xem bộ dáng của nàng hẳn là sẽ không ở lại trướng.
Quả
nhiên, Cố Vân đang nghe đến hắn nói sau lập tức nhíu mày. Túc Lăng sớm
đoán được nàng không có khả năng ở trướng nhưng không tính giúp nàng nói chuyện, trong lòng vẫn hy vọng nàng ở lại trướng cho an toàn.
Trác
Tình bỗng nhiên mở miệng: “Kế hoạch cứu viện là Thanh Mạt thiết kế, nàng vẫn là ở tiền phương chỉ huy cho thỏa đáng. Cách nửa dặm cùng bọn họ
đối thoại, phỏng chừng bọn họ cũng không thấy rõ lắm diện mạo, cho dù
thấy rõ cũng không nhất định biết dung mạo của Thanh Mạt? Vết sẹo là đặc thù rõ ràng nhất, từ ta đến giả trang Thanh Mạt như vậy hẳn là có thể
tạm thời ổn định Hắc y nhân.”
Cố Vân sửng sốt, nhìn Trác Tình. Trác
Tình mỉm cười, trong mắt kiên trì không cần nói cũng biết, nàng cũng hy
vọng có thể cứu ra đứa nhỏ vô tội kia. Hai người nhìn nhau, Cố Vân vốn
muốn phản đối lại nuốt xuống, chỉ thấp giọng công đạo: “Ngươi phải cẩn
thận, mặc kệ bọn họ nói gì, cũng không thể tiếp cận bọn họ.”
Trác Tình cười, “Được.” Cố Vân lại nhìn Lâu Tịch Nhan, có hắn ở, Tình nhất định không có việc gì.
“Túc Nhậm, ngươi hiệp trợ Đan đại nhân.” Còn phải bảo vệ Tình. Cuối cùng Cố
Vân không nói ra những lời đó, Túc Nhậm thôn