
xa như thế, anh là người đã có vợ.
- Muốn rời khỏi thật sao? Nếu như ông ta yêu cầu em rời khỏi tôi, em cũng sẽ làm theo lời của ông ta thật sao? - Ánh mắt của anh nóng bỏng nhìn cô, khiến cô chợt cảm thấy luống cuống.
- Em. . . . . .
- Đương nhiên là phải đi cùng tôi rồi, chẳng lẽ còn đi theo một người đã kết hôn rồi sao? Tôi nói thật cho cậu biết vậy! Tôi cảm thấy cậu không xứng với con gái của tôi. - Vũ Thịnh Thiên đã xử lý tốt vết thương trên mắt, ngồi ở vị trí cũ.
Mạc Duy Dương khẽ nguyền rủa một tiếng, anh đã trêu ai ghẹo ai thế, lại có thể bị người đàn ông này hạ xuống không đáng giá như vậy.
- Ông nên hỏi ý cô ấy một chút, chẳng lẽ không đúng sao? - Mạc Duy Dương vẫn có lòng tin, cô gái này đối với mình không thể nào không có tình cảm. Hơn nữa họ cũng đã thân thiết da thịt rất nhiều lần, nếu như nói cho ông ta biết, con gái của ông ta mang thai con của anh, người đàn ông này có thể giận đến ngất đi hay không, đột nhiên Mạc Duy Dương nổi lên ý nghĩ xấu.
Vũ Thịnh Thiên dời tầm mắt về phía con gái bảo bối hỏi:
- Đồng Đồng, con sẽ đi với ba đúng không?
- Con. . . . . . - Diệc Tâm Đồng đau đầu nhìn Mạc Duy Dương một chút rồi lại nhìn Vũ Thịnh Thiên một chút.
Vũ Thịnh Thiên dời tầm mắt về phía con gái bảo bối hỏi:
- Đồng Đồng, con sẽ đi với ba đúng không?
- Con. . . . . . - Diệc Tâm Đồng đau đầu nhìn Mạc Duy Dương một chút rồi lại nhìn Vũ Thịnh Thiên một chút.
- Thôi, trước không nói cái này! Ăn cơm đi! - Vũ Thịnh Thiên xua tay. Rất khó khăn mới gặp lại con gái, ông chỉ muốn cùng với con gái vui vẻ thôi.
- Dạ ba! - Diệc Tâm Đồng như nhặt được đặc xá, vui vẻ giương khóe miệng lên.
Nhưng một giây kế tiếp, lời nói của Vũ Thịnh Thiên làm cô ngẩn ra.
- Buổi tối trở về khu Linh Lung với ba đi!
Lông mày Mạc Duy Dương nhíu chặt hơn, Diệc Tâm Đồng cũng không yên siết chặt bàn tay, ánh mắt nhìn về phía sắc mặt vô cùng tệ của Mạc Duy Dương.
Dùng xong bữa, ba người rời khỏi khách sạn, Vũ Thịnh Thiên nhìn Mạc Duy Dương nói:
- Tổng giám đốc Mạc, cậu sẽ không có dự định cứ đi cùng với chúng tôi chứ? Trên phương diện làm ăn vẫn nên phải chăm lo tốt. . . . . .
Ý tứ đuổi anh đi của Vũ Thịnh Thiên rất rõ ràng, nhưng Mạc Duy Dương lại nghe ý tại ngôn ngoại (ý ở ngoài lời), quả thật anh rất bận, buổi chiều có hội nghị bàn bạc dự án.
- Ngài Vũ, tôi cũng đang có ý đó, vậy thì không quấy rầy hai người cha và con gái đoàn tụ, tạm biệt trước! – Anh nhìn Diệc Tâm Đồng, ngồi vào trong xe BMW của mình.
Diệc Tâm Đồng mở miệng, dường như có lời muốn nói với anh, nhưng thấy đầu anh cũng không quay lại mà đi mất, đột nhiên cô không có dũng khí gọi anh lại, chỉ có thể mặc cho anh lái xe đi.
Trong mắt Vũ Thịnh Thiên thấy hết một màn này, đau trong lòng. Con gái không thích người đàn ông nào, lại cố tình thích người đàn ông đã kết hôn, haiza!
- Đồng Đồng, trở về khu Linh Lung với ba đi! – Ông nhìn con gái mất hồn, lên tiếng nhắc nhở.
- Ba, tạm thời con không muốn trở về khu Linh Lung! Thật xin lỗi!
Cô là cô gái thất thường, cũng không phải là không thông cảm ba trông mong con gái sốt ruột, d;iễn đ,àn l.ê q.uý đ,ôn có điều trong lúc nhất thời cô vẫn không thể chấp nhận sự thật rời khỏi Mạc thiếu gia này, trừ phi anh đuổi cô đi.
- Được, ba cũng không ép con, ngày mai không được, ngày khác được! Ba đã bảo người làm chuẩn bị đồ ăn ngon chờ con, đừng để ba chờ con quá lâu, ba đã chuẩn bị dẫn con cũng trở về Anh quốc rồi đấy!
Cô mở miệng, cuối cùng gật đầu một cái.
******
Diệc Tâm Đồng ở biệt thự đợi Mạc Duy Dương rất lâu cũng không nghe bên ngoài có tiếng xe, tận tới mười giờ khuya cũng không thấy có động tĩnh gì. Chẳng lẽ anh cho rằng cô trở về khu Linh Lung rồi, cho nên mới không tới đây?
Vừa nghĩ như thế, cô bắt đầu hối hận không nói rõ ràng với anh.
Mạc Duy Dương trở về biệt thự với Mộ Dung Tuyết, trong tích tắc đẩy cửa ra nhìn thấy phòng khách có hai người.
Mà Lục Hạo Nam và Mộ Dung Tuyết đang ngồi trên ghế sa lon chơi bài, còn chơi đến rất nhập tâm, ngay cả anh đi vào cũng không phát hiện.
- Ha ha! Lục Hạo Nam, anh nhất định phải chết! Giao toàn bộ cơm gạo ra đây, lần này bản tiểu thư cần phải thắng sạch của anh. Quần cũng không chừa! - Mộ Dung Tuyết xoa xoa đôi bàn tay, nét mặt một bộ thắng chắc.
- Trước giao cho em bảo quản quần trong. - Lục Hạo Nam nhìn cô cười mập mờ một tiếng.
Hai tay Mạc Duy Dương ôm ngực, cơ thể to lớn tựa vào lan can trên cầu thang, cười lạnh nói:
- Trái lại hai người rất giống như một đôi vợ chồng đó! Chồng chân chính tôi đây không về, còn có những người khác thay thế tôi sử dụng quyền lợi. Lục Hạo Nam người anh em tốt này thật đúng là không có phí công quen biết!
Một nửa châm chọc một nửa ghen, Mạc Duy Dương xoay người đi lên lầu.
Lúc này Lục Hạo Nam mới ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này. Quăng bài một phát, đuổi theo lên lầu, giữ chặt một cánh tay của cậu ta, cười nói:
- Dương, cậu đừng hiểu lầm, Tuyết Nhi nói nhàm chán, tớ mới tới đây chơi bài với cô ấy một lát, tớ sẽ về! Cậu đừng nghĩ quá nhiều, tớ là người đã có bạn gái! Ha ha. . . . . .
Lục Hạo Nam