
tuấn mỹ như được dao khắc dẫn đến các khách bên cạnh bàn luận sôi nổi một trận.
Quan Hi cúi đầu chuẩn bị quần áo trên người, không hề chú ý tới tình huống đường trước mặt, đột nhiên chạm mặt đụng vào một bức tường, phản ứng chậm nửa nhịp cô ngẩng đầu liền mắng:
- Xảy ra chuyện gì? Ở đâu ra. . . . . . tường?
Sau khi nhìn rõ tấm mặt nạ, trong nháy mắt mắt Quan Hi trợn to, miệng há thành hình, chỉ vào khuôn mặt người đàn ông, kinh ngạc kêu lên:
- Mạc. . . . . . thiếu?
Trong phút chốc cô bắt đầu cà lăm:
- Mạc thiếu gia? Là anh sao?
Ánh mắt sắc bén của người đàn ông bắn về phía cô. Một đám người đi theo phía sau anh trực tiếp vây cô lại, côvẫn không rõ chuyện gì xảy ra. Đám người trực tiếp đẩy cô đi, cô vội vã hét lớn:
- Mạc thiếu gia. . . . . . anh không chết phải không? Anh không thể đi! Này, các người đừng cản tôi, Đồng Đồng đang đợi anh... anh không thể đi!
Mấy người áo đen ném cô vào trong thang máy, sau đó nhấn xuống nút đóng cửa. Cô nóng nảy dậm chân, xảy ra chuyện gì? Sao cô lại thấy Mạc thiếu gia? Nhưng anh mắt người đàn ông đó không giống Mạc thiếu gia, hơn nữa Mạc thiếu gia dễ nói chuyện hơn so với anh ta. Người đàn ông đó hoàn toàn là một khối băng, hơn nữa bộ dạng của anh ta thoạt nhìn rất dọa người. Cô không nhịn được run rẩy, lập tức lấy điện thoại ra cho báo cho Đồng Đồng.
- Hi sao vậy?
Quan Hi cứng rắn nuốt xuống một ngụm nước miếng, giọng run nói:
- Đồng Đồng. . . . . . tớ. . . . . . thấy. . . . . .
- Thấy cái gì? Khẩn trương như vậy? Trai đẹp?
- Không phải. . . . . . tớ thấy được. . . . . . Mạc. . . . . . thiếu! Tớ thấy Mạc thiếu gia ở khách sạn! – Cô dốc hết toàn lực nói.
Bên đầu điện thoại kia sắc mặt Diệc Tâm Đồng tối đi, trợn to mắt, run rẩy hỏi:
- Cậu nói Mạc thiếu gia? Cậu thấy được Mạc thiếu gia sao? Ở đâu? Hy Lạp?
Cô dường như kìm chế tiếng khóc mới không để mình mất khống chế thét chói tai ra tiếng.
- Đồng Đồng, nhưng tớ cũng không dám khẳng định! Anh ta đeo mặt nạ, chẳng qua khuôn mặt có phần giống Mạc thiếu gia, nhưng hành động tuyệt đối không giống nhau, có thể là tớ nhìn lầm! - Quan Hi từ trong thang máy đi ra, nhỏ giọng nói.
- Hi, tớ cầu xin cậu một chuyện, giúp tớ đi theo anh ta, xem anh ta ở đâu? Tớ lập tức tới Hy Lạp! - Ngực Diệc Tâm Đồng cuồng loạn, chẳng lẽ vừa rồi ly thủy tinh bị rơi bể là dấu hiệu? Cô gần như dám khẳng định, Mạc thiếu gia vẫn còn sống, ngón tay của cô nắm ly thủy tinh cố gắng khôi phục tâm tình.
- Đồng Đồng, cậu thật sự muốn gặp người kia, nhưng rất nhiều thuộc hạ đi theo bên cạnh người kia, cho dù cậu muốn gặp anh ta, chưa chắc đã gặp được - Quan Hi nhớ tới mình bị ném vào trong thang máy, trong lòng lại tức.
- Hi, tớ chỉ muốn đến gặp anh ta, tớ muốn xác nhận anh ta có phải Mạc thiếu gia không, về phần nguy hiểm tớ không sợ!
- Được rồi, thật là thua cậu, tớ sẽ đuổi theo bọn họ ngay bây giờ, đoán chừng còn có thể đuổi theo anh ta! - Quan Hi cúp điện thoại, sau đó đuổi theo ra ngoài khách sạn, cô đã sớm quên mất chuyện xem mắt không còn chút nào.
Người đàn ông được mấy tên thủ hạ bảo vệ ngồi vào một chiếc xe hơi màu đen, một thuộc hạ nhìn về phía sau, nhẹ giọng nhắc nhở ở bên tai người đàn ông:
- Dean, có người theo dõi.
Con mắt sắc bén của người đàn ông nữa híp, nhếch miệng lên thành nụ cười tràn đầy đùa giỡn:
- Để cho cô ta đi theo!
Thuộc hạ lập tức nói:
- Dạ!
Đoàn người chia ra ngồi vào ghế trong mấy chiếc xe màu đen, xe như mũi tên lái đi.
Tầm mắt người đàn ông cách cửa sổ thủy tinh, ánh mắt nhìn cô gái bị anh bỏ lại đằng sau. Nhếch miệng lên thành một đường cong đẹp mắt, ngón tay xoa mặt nhẫn không điểm xuyết gì trên ngón vô danh, khóe mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn.
- Mẹ nó, làm sao đuổi theo! Những người đó lái nhanh như vậy! Tài xế, làm phiền ông lái nhanh lên một chút! - Quan Hi ghé vào chỗ ngồi tài xế, chỉ điểm tài xế đuổi theo xe trước mặt.
Tài xế nhìn cô một cái, chân đạp lên chân ga đuổi theo xe trước mặt.
Quan Hi chú ý tới xe trước mặt ngừng lại ở một khách sạn, trong lòng mắng:
- Người ta hẳn là tới nơi này nói chuyện làm ăn? Cô theo tới làm cái gì? Thật sự không biết nói gì!
Cô ngồi trở lại vị trí của mình, nói với tài xế:
- Chúng ta ở đây chờ!
Tài xế không vui nói:
- Tiểu thư, tôi còn phải làm ăn, cô kêu tôi ngồi ở chỗ này, bảo tôi đi uống gió tây bắc sao
Quan Hi dĩ nhiên biết ông ta muốn tiền, móc từ trong túi ra một xấp tiền đưa cho ông ta:
- Này, cầm đi, ở chỗ này với tồi chờ anh ta ra ngoài! Không có ý kiến gì cho tôi!
Tài xế thấy tiền sáng mắt, đâu còn có oán trách gì, vội nhận vào tay, yêu thích không buông số tiền.
Quan Hi lạnh lùng nhìn tài xế, lại dời tầm mắt nhìn ra ngoài cửa xe.
Sắc trời dần dần chuyển sang đen, Quan Hi liếc nhìn đồng hồ đeo tay, cũng bảy giờ tối, người đàn ông kia thế nào lại không ra vậy? Cô chờ đến có chút không nhịn được nữa, đẩy cửa ra xuống xe. Nếu anh ta không ra được, cô trực tiếp đi tìm anh ta!
Sau đó cô mới phát hiện, vừa rồi cô và tài xế chờ ở nơi phía sau khách sạn, cho nên người đàn ông đó đã sớm đi cửa trước, mà cô còn ngây ngốc ở phía sau cửa đợi một buổi c