
lời của cô. Tâm tình tà ác quấy phá,
cô nhếch môi lên, mở mắt nói mò: "Đúng vậy, cũng có khả năng là Nguyên
Tu . . . . . . A a a a, nhẹ, nhẹ một chút á! Anh rất kỳ quái, giày nhà
tôi là của ai, mắc mớ gì tới anh chứ."
Anh không có trả lời, chỉ là bộc phát tăng thêm sức lực trong tay.
Đau đến khóe mắt Gia Duyệt cũng đã hiện lệ rồi, cô không thể không nhận
thua: "Được, được rồi, nói giỡn thôi. Nguyên Tu để ý sự nghiệp của mình
như vậy, sợ nhất là xì căng đan, làm sao có thể tới nhà của tôi."
Quả nhiên, lời này tựa như chú ngữ, động tác của anh êm ái hơn rất nhiều, vẻ mặt cũng chuyên chú hơn rất nhiều.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, Gia Duyệt có chút không bỏ được dời ánh mắt
đi, ánh chiều tà chiếu xuống người anh, tựa như cho anh tầng kim quang,
cực kỳ chói mắt đẹp mắt.
Lông mi của anh thật dài, hình môi cũng xinh đẹp.
Nếu là một nhà nào đó tạp chí cử hành xếp hạng "Người đàn ông muốn hôn nhất", anh nhất định là thứ nhất.
Ưmh. . . . . . Chính là môi xinh đẹp, cũng đã từng hôn cô.
Gia Duyệt không tự chủ được cười khúc khích.
"Đang cười cái gì?" Kết thúc xử lý phỏng, chuẩn bị cách tiến hành, Thẩm Phi
thu thập đồ xong, chú ý tới cô vẫn nhìn mình không chớp mắt mà cười.
"Hả?" Cô hốt hoảng kêu lên, đuổi đi hình ảnh lúc trước quanh quẩn trong đầu, "Tôi có đang cười sao?"
"Không có sao?" Anh buông đôi tay ra, chia hai tay ra chống hai bên thân thể
cô, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, "Nói tin tức tốt để cho em cười."
"Cái gì?" Không phải là muốn nói anh đồng ý yêu cầu từ chức của cô chứ? Làm
ơn, chuyện này đối với cô mà nói một chút cũng không tính là tin tức
tốt.
"Anh thông qua quay phim thử rồi."
"Bộ phim của Lưu giáo sư?"
Thẩm Phi gật đầu một cái.
"A a a a! Tôi nói rồi! Nếu như biến thái giống như anh, mọi người không
thể thắng, giáo sư tuyệt đối không tìm được thí sinh thứ hai thích hợp
hơn! Tin tưởng tôi, trước kỳ bắt đầu tôi có tham dự một buổi thảo luận
bộ phim này rồi, nó nhất định có thể để cho anh đỏ hơn!" Cô vong tình
bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Bởi vì thật là vui, còn không nhịn được dùng sức ôm lấy Thẩm Phi gần trong gang tấc.
Anh uốn môi lên, điều chỉnh tư thế dễ dàng cô ôm hơn, chế nhạo nói: "Thế nào em thật giống như còn vui vẻ hơn so với anh?"
"Ách. . . . . ." Gia Duyệt ý thức được mình thất thố, chợt buông anh ra, lui
về phía sau ngồi, "Tôi. . . . . . Tôi là trợ lý của anh nha, cần phải vì anh vui vẻ."
"Nhưng tôi nhớ rõ sáng sớm hôm nay người ta mới vừa từ chức." Anh tốt bụng nhắc nhở cô.
Gia Duyệt cảm thấy trong nội tâm hồi hộp một chút, thử dò xét hỏi: "Cho nên. . . . . . Anh phê chuẩn tôi từ chức?"
"Đúng vậy. Từ trước đến giờ anh rất tôn trọng lựa chọn của người khác, mặc
dù nói em không có nói trước một tiếng không quá đúng á..., chỉ là bạn
bè với nhau, anh cũng không so đo, ngày mai anh sẽ dặn dò tiểu Cẩm lại
đi tuyển trợ lý."
". . . . . ." Cứ như vậy đồng ý? Thậm chí không có một tia không bỏ được?
Chẳng lẽ không nhìn ra cô căn bản cũng không muốn đi sao? Cô chỉ là mong đợi, chỉ là muốn tìm kiếm cảm giác tồn tại, chỉ là muốn chứng minh vị trí
của mình ở trong lòng anh. . . . . . Dù là vị trí này cũng không phải là cô muốn.
"Còn dám nói em không quan tâm anh." Anh đem tất cả mất mác giữa hai lông
mày của cô thu nạp vào đáy mắt, đạt được mục đích, rốt cuộc thì nói ra
phán đoán suy luận của mình.
"Tôi. . . . . . Tôi nào có quan tâm." Đáng tiếc Gia Duyệt vẫn mạnh miệng.
"Có thật không? Em yên tâm, anh không thích miễn cưỡng người khác, anh chỉ
muốn nói một câu, nếu như em nói em không có một chút cảm giác đối với
anh, anh lập tức đồng ý yêu cầu từ chức của em, hơn nữa bảo đảm về sau
không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa, từ nay về sau, chúng ta tự đi
con đường của mình. A, dĩ nhiên, em có chuyện gì cần anh hỗ trợ, anh
không thể từ chối."
". . . . . ." Gia Duyệt cắn môi, cảm giác trong lòng rõ ràng mãnh liệt như vậy, lại không nói ra được.
Anh chờ chốc lát, không chịu được: "Thôi, nếu miễn cưỡng như vậy thì đừng nói, anh hiểu rồi."
Ngữ không, Thẩm Phi ngồi dậy, cười cười, xoay người chuẩn bị rời đi.
—— Bụp.
Cô chợt bắt lấy cổ tay của anh, bất cứ giá nào: "Em thích anh."
Lần đầu tiên Thẩm Phi cảm thấy câu này anh nghe ngán rồi, cũng có thể dễ nghe như thế.
Anh dừng lại bước chân, nghiêng mặt sang bên, lẳng lặng nhìn cô.
"Anh đoạt được nhân vật này, em sẽ vui vẻ như vậy, là bởi vì em coi trọng
tất cả hơn anh; em không thích anh và Edie ở chung một chỗ, bởi vì em sẽ đố kỵ sẽ khó chịu; em chán ghét hình xăm trên cánh tay anh! Trước không muốn thừa nhận, là bởi vì thái độ của anh làm cho em cảm thấy anh căn
bản chỉ là chọc chơi em, em không muốn trở thành loại cô gái đưa tới
cửa. . . . . ."
Anh xoay người qua, không đợi cô nói hết lời, cậy mạnh đem cô giam cầm vào
trong ngực, cúi đầu, môi mang theo niễn áp đánh úp về phía cô.
Gần như điên cuồng hôn, so quá khứ, mỗi một lần đều mãnh liệt hơn.
Cô cũng sắp thở không được, cũng không chịu dừng lại, bên tai là tiếng anh thở dốc nặng nề, âm thanh làm phiền người khác lòng ngứa n