
hắn hẹn người ấy đến. Nhưng hắn lại không ngờ rằng, La Khởi
vừa thấy người trong đình là hắn thì liền xoay người rời đi. Chẳng lẽ
hắn giống như ôn dịch hay sao?
“Ngươi thế mà cũng làm cho tỷ tỷ
giúp ngươi được?” Trong đôi mắt hạnh của La Khởi là một đốm lửa nhỏ,
“Gạt ta thì ngươi đắc ý lắm ư?”
“Ta không xin đại tỷ giúp ta,
nàng sẽ đồng ý gặp ta sao? Từ sau tiệc tối ngày đó, nàng coi ta như rắn
rết, ta bước vào cửa trước thì nàng liền trốn ra bằng cửa sau, nếu không có chiêu này, làm sao mới có thể gặp được nàng?” Ngọc Vô Thụ bĩu bĩu
môi rất ủy khuất.
“Gặp ta làm cái gì? Những gì nên nói, nên làm, chẳng phải đã làm hết từ vài năm trước rồi sao? Ngươi lại đây làm cái
gì?” Tiếng nói mềm mại của La Khởi mang theo một cỗ oán khí, biến lời
nói thành mưa băng ném vào trên mặt hắn.
“Khởi nhi, mấy năm nay, ta… ta nhớ nàng, rất nhớ, “Ngọc Vô Thụ nắm bàn tay mềm mại của giai
nhân, sau khi bị gạt ra lại kiên cường bất khuất chạm vào lần nữa, lại
lần nữa bị gạt ra, đành phải mạnh mẽ ép buộc tay mình không vươn ra nữa
mà chỉ đem ánh mắt si ngốc cuốn lấy gương mặt xinh đẹp kia, “Khởi nhi,
nàng có từng nhớ đến ta không?”
La Khởi cười, “Nhớ.”
“Khởi nhi? “Đôi mắt Ngọc Vô Thụ chợt sáng ngời lên.
“Nhớ đến sự thất vọng, nhớ đến sự tuyệt vọng, nhớ đến sự khác biệt giữa hai
người!” La Khởi quay đầu, không muốn để cho hắn thấy hai mắt nàng đột
nhiên trở nên ẩm ướt, “Vào thời điểm ta đã không còn nhớ đến ngươi nữa,
ngươi lại trở về. Ngọc Vô Thụ, vì sao ngươi cứ phải xuất hiện ở trước
mắt ta, vì sao không thể để cho ta yên ổn sống qua ngày? Vì sao ngươi
mới trở lại đã làm nhiễu loạn cuộc sống trước kia của ta? Ngươi… đáng
giận, ngươi thật đáng giận!”
“Khởi nhi…”
“Không cho phép chạm vào ta!” Lại một lần nữa, La Khởi hất bàn tay đang muốn cầm tay nàng, lớn tiếng quát.
“Được, không chạm vào, không chạm vào.” Ngọc Vô Thụ giấu bàn tay mà hắn rất
khó quản chế ra sau lưng, “Khởi nhi, lần này ta trở về, cho tới bây giờ
không hề muốn làm nhiễu loạn sinh hoạt của nàng. Ta nghĩ rằng nàng đã
là… danh hoa có chủ, lòng ta đã chuẩn bị xong để chịu lăng trì, nhưng
ngay thời khắc biết được nàng vẫn là tiểu cô nương độc thân…” Trong một
thoáng mừng như điên đã khiến cho hắn không rảnh mà suy tư về bất kỳ vấn đề khác, chỉ thầm nghĩ làm cách nào nhanh nhất để có thể ôm vào lòng
thiên hạ vẫn luôn luôn chiếm cứ một chỗ vững chắc trong lòng trong mộng
của mình. “Đó là tâm tình của ta, ngoại trừ việc cảm tạ trời xanh nhân
từ, không thể nói nên lời nào khác được nữa.”
“Tâm tình của ngươi không nên đòi công bằng từ ta, Nhị Hoàng tử.”
“Khởi nhi…” Ngọc Vô Thụ nhếch môi đầy ý khổ sở, “Chúng ta uổng phí thời gian
mấy năm nay còn chưa đủ sao? Mỗi đêm nghĩ tới nàng, ta lại thêm một lần
bị sự hối hận cắn nát tâm can. Ta không hiểu sao khi đó ta lại ngu xuẩn
đến thế, để cho nàng rời đi ngay trước mắt ta? Chỉ xoay người một cái
thì lập tức là cả một đời vô duyên, ta vì một phần ngạo khí không sao
hiểu được mà phải trả cái giá thê thảm nặng nề đến cả đời cũng không
chấp nhận được… Bị những tâm tình kia nhiều lần xâm nhập hỗn lộn tra
tấn, ta hầu như đã nghĩ rằng nhất định mình sẽ chết vì đau lòng.”
Chết vì đau lòng? La Khởi bất giác không kìm được bưng lấy ngực. Đã từng có
lần, khi nàng khóc ướt áo gối giữa đêm khuya, nàng cũng cho là mình sẽ
chết giống vậy, chỉ vì nỗi đau không thể chịu đựng nổi kia. Nhưng mà vào lúc nàng đã pha loãng được ý nghĩ đau thương, buông xuống cảm xúc trong lòng mình, hắn lại như từ trên trời rơi xuống…
Tên vở kịch
“gương vỡ lại lành” thì ai cũng thích xem, nhưng có ai nói cho người
đứng trước gương nên làm thế nào để không để ý đến việc kính kia đã chia mặt mũi mình thành trăm ngàn mảnh vỡ không lành?
“Ngọc Vô Thụ, chúng ta đã đi không đường quay về rồi, ngươi bảo…”
“Vì sao không đường quay về?” Ngọc Vô Thụ không muốn nghe chữ “bảo trọng”
mà nàng còn chưa nói ra miệng. Người hắn muốn là nàng! “Bởi vì trong
lòng nàng có người khác đến rồi sao?”
Hắn nhớ tới thanh niên
Trạng Nguyên kia, hắn hiểu được, đó là một đối thủ cần toàn lực ứng phó. Những năm tháng mà mình vắng mặt trong cuộc đời Khởi nhi, hắn toàn bộ
chiếm giữ.
“Không liên quan gì đến người bên ngoài. Cả ta và ngươi đều đã hai mươi tuổi.
Gần một năm, sau khi đau thương như khoan vào tim thấu tận xương kia phai
nhạt rồi, ta nghĩ về chuyện giữa chúng ta vô số lần. Khi đó ta tuổi còn
nhỏ, không hiểu không thông cảm mà cứ nhất quyết đòi có tất cả, nên lòng của ngươi nảy sinh ý dao động không phải là ta không có trách nhiệm.
Nếu thời gian lăp lại một lần nữa, có lẽ tuy còn nhỏ nhưng ta sẽ chín
chắn hơn, có lẽ sẽ không để cho ngươi có cơ hội động tâm đối với Phạm
Dĩnh, có lẽ chúng ta…”
“Không có động tâm, Khởi nhi, từ đầu đến
cuối, người làm cho ta động tâm sinh lòng yêu thương, chỉ có nàng!” Ngọc Vô Thụ vẫn không kiềm chế được đôi tay mình, đặt lên vai giai nhân, để
hai người bốn mắt nhìn nhau, xin nàng thấy rõ tình yêu si mê say đắm
trong đáy mắt hắn, “Đó là thưởng thức, chỉ có thưởng thức mà thôi, như
đối với một kh