
n thế gian thế là
đủ rồi. Cho dù trên đường đời có biến động, cũng không cần phải sợ hãi
sẽ đánh mất.
“Phương Tốn, tỷ – đệ là tỷ – đệ, ngươi nhất định
phải lẫn lộn nó với tình yêu nam nữ làm gì? Từ đâu mà ngươi cho là ta
thích hợp làm thê tử của ngươi?”
“Không phải ‘thích hợp’, mà là nhận định của ta, ta nhận định phải là nàng, biết không?”
“Không.” Nhận định kiểu này nàng hoàn toàn không cách nào chấp nhận giống hắn
được. “Rồi sẽ có một ngày ngươi sẽ rõ ràng, ‘thích hợp’ là cái ổn thỏa
nhất. Chỉ bằng một ‘nhận định’ cũng không thể làm biến mất tất cả những
cái vốn không thích hợp lẫn nhau được.”
“Nàng chỉ nhớ đến chuyện giữa nàng và Ngọc Vô Thụ thôi sao?” Phương Tốn buồn bực nhăn lại mày
dài, “Bởi vì hắn, nàng đâm ra sợ hãi tình cảm, nàng không dám yêu người
cũng không dám đón nhận tình yêu, hay là tóm lại bởi vì trong lòng nàng
luôn luôn chỉ có hắn?”
“Aiz, Phương Tốn, ngươi…” La Khởi lắc
đầu, “Sao ngươi cố chấp như thế? Ta đã nói với ngươi rồi, có hay không
có Ngọc Vô Thụ thì chúng ta đều khó có khả năng cùng nhau. Ta, không
vui…”
“Không được nói!” sắc mặt Phương Tốn trở nên âm u, nghiến
chặt khớp hàm, “Lời tương tự, trước khi nàng không định thay đổi thì
đừng nói lại cho ta biết.”
“Như vậy, ngươi hiểu rõ rồi có phải không, ngươi…”
“Ta sẽ không buông tay, Khởi nhi, Nhị Hoàng tử là đối thủ rất mạnh, nhưng
ta vẫn sẽ không buông tay, sẽ không!” Phương Tốn nói xong, giống như sợ
La Khởi sẽ nói lời gì đả thương người nữa nên nhanh chóng quay bước đi.
La Khởi xoa trán thở dài, Ngọc Vô Thụ xuất hiện, làm cho tất cả mọi việc trở nên loạn hơn rồi, đúng không?
***
“Vô Thụ, lần này gặp phụ hoàng không bị thúc giục hay bức hôn gì nữa chứ?”
Đại Hoàng tử Ngọc vô Phong kích động chào đón hoàng đệ mới vừa từ trong
thư phòng của phụ hoàng đi ra, hỏi.
Ngọc Vô Thụ nhún vai cười, “Nói thì có nói, nhưng không có ép buộc.”
“Đệ nha, đúng là hết thuốc chữa.” Đại Hoàng tử nghĩ cách nào cũng không
thông tại sao Hoàng gia lại xuất hiện một dị số như thế. “Một khi đã
nhận định phải là nàng như thế, sao tiếp theo không xin phụ hoàng hạ
thánh chỉ, La gia nàng không theo mà được à?”
“Không, đệ không
muốn ép nàng, đệ cưới nàng là vì muốn cho nàng vui vẻ, ép nàng ở đây
nghĩa là làm trái với ước nguyện ban đầu của đệ, không phải của mình
đừng nên ham muốn.”
“Không phải là hết thuốc chữa bình thường
nữa rồi.” Đại Hoàng tử lắc đầu, mọi việc liên quan đến La gia Tam tiểu
thư, từ lâu hắn đã giơ tay đầu hàng không khuyên bảo đệ đệ đầu cứng như
đá kia nữa rồi. “Đúng rồi, ta tới tìm đệ là vì muốn dẫn ngươi đi xem con ngựa ‘lửa hồng’ của ta, là giống ngựa quý từ Tây vực đưa tới, cực phẩm
trong cực phẩm thế gian khó cầu.”
Đề cập đến con ngựa yêu thích, hai mắt Đại Hoàng tử sáng lên như sao. vẻ mặt kia làm cho Ngọc Vô Thụ
hiểu được, một tiếng “Chúc mừng” đã trở thành từ nhàm chán trong lỗ tai
của vị hoàng huynh yêu ngựa như cuồng này, nên buộc lòng trưng vẻ mặt
phục tùng mà đi theo.
“Lửa hồng” toàn thân đỏ đậm như lửa, vươn
thân cao chân, trán rộng mông hẹp, thật là một con ngựa tốt cực phẩm,
đồng thời cũng là một con ngựa mạnh mẽ mấy trăm năm khó gặp. Đại Hoàng
tử mặc dù yêu nó đến tận xương nhưng có nó trong tay đã ba tháng rồi mà
vẫn chưa hàng phục được nó, gặp thất bại liên tục, chỉ thỉnh thoảng mới
cưỡi được nó mà thôi.
“Vô Thụ, có muốn thử một chút hay không?
Nếu đệ có thể hàng phục được nó, vi huynh nguyện ý bỏ thứ yêu thích mà
đem nó cho ngươi liền.”
Nhị Hoàng tử cười khổ: hoàng huynh này
biết rõ mình kỹ thuật cưỡi ngựa kém huynh ấy xa, nói vậy là có ý muốn
chế giễu phải không? “Đại hoàng huynh, nếu như đệ không thật sự hiểu rõ
rằng huynh rất yêu quý đệ, thì đệ sẽ hoài nghi là huynh đây đang cố ý
hại đệ đó.”
“Ngay cả thử cũng không dám thử không phải là phong cách của Vô Thụ nha.”
“Cung kính không bằng tuân mệnh, tại đại hoàng huynh xem trọng đệ đó thôi!”
Ngọc Vô Thụ cố ý muốn dọa ngựa giật mình nên phi thân lên bên trên lưng
“lửa hồng” đang đứng giữa sân không người kềm cương. Nhưng thân thế chưa ổn định thì đã bị “lửa hồng” dựng thẳng chân sau xoay tròn tại chỗ như
cơn lốc quăng hắn ra ngoài.
Đại Hoàng tử đã đoán trước được nên
phi thân ra tiếp được, sau khi giúp hắn vững vàng đứng chân xuống đất
thì đắc ý cười nói: “Lửa hồng thật sự không tầm thường đúng không?”
“Tốt lắm đó, đại hoàng huynh.” Ngọc Vô Thụ kinh hồn ổn định như lúc đầu, lắc đầu cười gượng, “Thế thì một ngày kia nếu vi đệ không muốn sống, tất
nhiên sẽ tìm đến Lửa hồng hỗ trợ, gãy tay chặt đầu tùy nó lựa chọn.” “Khởi nhi!” Ngọc Vô Thụ đuổi theo giai nhân, nhớ tới lúc trước thỏa
tình ôm nàng ở trên đường khiến giai nhân oán hận nên không dám đường
đột thêm nữa, chỉ giang rộng cánh tay chặt chẽ chặn đường đi, “Sao thấy
ta thì lập tức rời đi?”
Hắn muốn hẹn giai nhân thăm lại chốn xưa mà lại sợ nàng không chịu đồng ý, nên mượn Lương Chi Tâm nhờ vả thỉnh
La Chẩn hỗ trợ. La Đại tiểu thư lấy một đôi mắt sáng trong veo không một gợn sóng nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, cuối cùng nhíu mày gật
đầu, thay