Disneyland 1972 Love the old s
Sinh Viên Tồi Trường Bắc Đại

Sinh Viên Tồi Trường Bắc Đại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324155

Bình chọn: 7.5.00/10/415 lượt.

dậy?”

Đúng lúc đó điện thoại vang lên, Vương Tiệp nhận điện thoại, còn chưa nói một câu đã che ống nghe, nháy mắt nhẹ giọng nói: “Là Văn Đào.”

Tôi nhận lấy điện thoại, hai bên có thêm ba cái lỗ tai.

“A lô…” Tôi có chút căng thẳng.

“Em đã trở lại? Anh vẫn chờ điện thoại của em, sao em không gọi cho anh?”

Ba cái mồm bên cạnh há ra hít vào một hơi, ba đôi mắt trừng lớn trong nháy mắt.

Tôi ấp úng nói: “Bởi vì tôi… tôi…”

Ở bên kia, Văn Đào cười nhẹ: “Sao mà ấp a ấp úng như vậy, không giống phong cách của em. Em có biết khi xong việc anh lập tức gọi cho em không, di động của em lại không mở.”

Tôi nhớ lại cái ôm đứng đắn của Phương Dư Khả với Như Đình, nhớ tới anh ở trước mặt tôi tuyên bố từ chối cô ấy, sự rõ ràng ấy khiến tôi an tâm rất nhiều, lúc đó không biết anh đã dùng bao nhiêu dũng khí và thẳng thắn mới làm được như vậy. Còn tôi ở đây, có mặt người khác, muốn nói lại thôi.

Tôi cố lấy can đảm: “Văn Đào, tôi và Phương Dư Khả bắt đầu hẹn hò. Tôi thích anh ấy, anh ấy cũng thích tôi. Mong anh có thể hiểu. Nếu anh bằng lòng, chúng ta hãy làm bạn tốt đi.”

Bên cạnh vang lên tiếng hít sâu. Chu Lỵ giơ nắm tay đấm ngực giậm chân mà diễn kịch câm, giống như chính con trai con bé đang bị từ chối.

Văn Đào ở bên kia rất yên lặng, không nói gì.

“A lô, anh còn nghe không?” Tôi vội vàng hỏi tiếp.

“Ván cầu nhỏ, lúc nào em cũng mồm mép với người khác, vì sao chỉ có với anh là thành thật như thế? Anh vốn muốn giả vờ như không biết chuyện này, còn muốn tiễn em đi tập quân sự nữa.”

“Xin lỗi…” Tôi sợ sệt nói.

“Không cần xin lỗi, không phải đều là trai chưa vợ gái chưa chồng sao? Như Đình đã nói với anh chuyện hai người rồi. Cô ấy chưa bỏ cuộc với Phương Dư Khả, anh cũng không. Chưa thử, vì sao phải buông tay? Nhỡ may vừa buông tay đã mất cả đời thì sao… Anh không muốn tương lai phải hối hận.”

Tôi có chút lo lắng: “Không phải vậy, chỉ là bảo anh nhìn sang bên cạnh một chút, bên đó đang có cả một khóm hoa đợi hái, đang chờ anh đấy. Chỗ có hoa thì không ngắt, cứ ngắt vào khoảng không làm gì. Anh cần gì cứ phải đâm đầu vào loại hoa tàn liễu gãy như tôi. Có khi mấy năm sau, khi người khác nhắc tới tôi, anh còn nôn ra máu không chừng.”

“Ván cầu, với người khác em có thể là hoa tàn liễu gãy, những với anh, em là Thiên Sơn tuyết liên, cỏ linh chi Côn Lôn. Anh đã biết Phương Dư Khả thích em từ lâu, nhưng không phải lúc đó em cũng thích người khác, không thể chấp nhận ai khác đấy sao? Cuối cùng em lại thành một đôi với Phương Dư Khả? Vì sao vừa đến lượt anh, em đã tuyên bố anh bị loại? Người bạn gái đầu tiên của Romeo không phải Juliet, nhưng bọn họ vẫn viết lên được một câu chuyện tình yêu có một không hai. Anh không phải người đầu tiên em thích, cũng không phải bạn trai đầu tiên của em, nhưng anh muốn làm Romeo của em.”

Danh nhân đứng đầu khoa báo chí vĩnh viễn dẻo mồm như thế, luôn luôn có thể nói năng hùng hồn mà đầy lý lẽ, đến mức chấn động tâm can. Thậm chí trong một nháy mắt nào đó, tôi còn thấy cảm động.

“Văn Đào, hôm nay trên xe lửa, tôi đọc được một câu chuyện cũ. Một vị tiểu hòa thượng mới vào chùa nói với trụ trì: ‘Con không buông tay được một chuyện, không quên được một số người.’ Trụ trì nói: ‘Không có thứ gì không thể buông tay được.’ Hắn lại nói: ‘Nhưng trên thực tế, mặc dù con ở chốn cửa Phật Niết Bàn, vẫn không thể buông.’ Trụ trì đưa cho hắn một cái chén, đổ nước nóng vào. Nước nóng không cẩn thận tràn ra ngoài. Tiểu hòa thượng bị nóng lập tức buông tay. Trụ trì nói: ‘Trên thế giới này không có gì không buông tay được, bị đau, con tức khắc sẽ buông.’ Câu chuyện này có phải ý rằng, sau này tôi lạnh lùng với anh một chút mới có thể làm cho anh hoàn toàn buông tay? Anh cũng biết tôi nói chuyện rất trực tiếp, không cần lòng vòng nhiều lời, lập tức đâm dao vào nơi yếu đuối nhất.”

“Ha ha, ván cầu, em kể chuyện với người khoa báo chí, không sợ sẽ có hậu quả sao? Câu chuyện này anh đã nghe, nó chỉ có thể làm anh càng thêm có lòng tin, em đang bảo anh cứ hèn hạ ngồi đó chờ đợi Phương Dư Khả làm em thương tích đầy mình, sau đó anh ngồi mát ăn bát vàng phải không?”

“Anh ấy sẽ không như vậy.” Tôi tức giận cao giọng.

“Em lúc nào cũng làm ra vẻ kiêu ngạo mạnh mẽ, thực ra nội tâm lại vô cùng yếu đuối, em chỉ đang cố tỏ ra cứng rắn thôi. Em không hiểu cậu ta là người thế nào sao? Trong mắt anh, Phương Dư Khả là một người keo kiệt biểu hiện tình cảm, keo kiệt đến mức người ta phải nghi ngờ phần tình cảm này mới thôi. Ham muốn độc chiếm của cậu ta rất mạnh, vì thế sẽ vô cùng không thích sự tự do của em. Lâu dần, hai người nhất định sẽ có mâu thuẫn.”

“Anh bắt đầu mở quầy xem tướng từ khi nào vậy?”

“Anh là người viết báo, cũng phải học tâm lý học. Tuy chưa tốt nghiệp nhưng tốt xấu gì cũng quen biết không ít người. Nhờ có Như Đình, cái tên Phương Dư Khả anh đã nghe rất nhiều lần, sau khi tiếp xúc cũng hiểu được mấy phần. Giống như khi anh có thể hiểu được vì sao người đầu tiên em thích là Tiểu Tây, anh chỉ vừa nghe đã hiểu tình cảm của em hiện giờ chỉ như con hổ giấy, miệng hổ nhưng gan thỏ.”

“Tôi chán ghét anh mở mồm