
quá hài hước.”
Hắn cười, đậu thanh xuân trên mặt trong nháy mắt dãn ra.
Trên bàn cơm, Nhan Thủ là người duy nhất nói chuyện với tôi. Mặc dù lớp trưởng ở đây, tôi và cậu ta cũng có quen biết sơ qua nhưng cũng không có quan hệ sâu sắc, ba mươi tám đồng chí khác không có dự định quen biết tôi, tôi cũng không có kế hoạch làm quen bọn họ. Tôi chỉ mong có thể bình yên vượt qua lúc này, sau đó tùy tiện bỏ lại một lý do rồi trốn mất dạng.
Không ngờ kế hoạch của tôi thực sự không cản nổi biến hóa. Phương Dư Khả lôi tôi đến từng bàn kính rượu, ý tứ là uống rượu trạng nguyên. Khi ù ù cạc cạc giơ chén rượu lên uống, tôi cảm thán chính mình thật sự quá mức nhẫn nhịn chịu đựng. Phương Dư Khả càng ra lệnh, tôi lại càng nghe theo không hai lời. Dù thế nào tôi cũng nên phản kháng a, để không hổ mỹ danh cô gái kim cương xinh đẹp vô địch của tôi chứ.
Các nam tinh anh ở bàn thứ hai bắt đầu ồn ào: “Đây là hai người ra uy trạng nguyên hay sao? Sao chúng tôi nhìn lại giống cô dâu chú rể kính rượu vậy nha.” Tôi oán thầm: sao mấy kẻ tinh anh này cũng thích nói đùa vậy nhỉ? Nữ tinh anh đều đang nhìn nha, còn nói nữa tôi lại gây thù hằn vô số.
Phương Dư Khả lại như cá gặp nước, địch thật ta ảo, địch tiến ta lùi mà tranh cãi ầm ĩ với bọn họ, cho đến khi một vị mữ nữ lông mày lá liễu đứng lên kính rượu tôi.
Vị mỹ nữ này (xét về lông mày của cô ấy, tôi rất muốn gọi tắt tên cô ấy là lông mày lá) giơ chén rượu nói với tôi: “Trước đây mình hay ao ước thi được Bắc Đại, không ngờ lại kém vài điểm, chỉ có thể tới Phục Đán. Trời không giúp mình!” Nói xong, cô ta cười khổ.
Không không hiểu Phục Đán và Bắc Đại thì có gì khác nhau, vì sao đã qua nửa năm mà còn xoắn xuýt như thế. Đại khái là kết cấu tư duy của người có ước mơ và loại người không có chút chí cầu tiến như tôi là không giống nhau đi.
Tôi vừa mới định uống đồ uống, cô ta lại khuyên ngăn: “Chu Lâm Lâm, tốt xấu gì cậu cũng vinh quang đỗ Bắc Đại, sao có thể uống bậy bạ như thế?” Sau đó, cô ta quay ra nói với những người khác: “Các cậu cũng không biết thương hương tiếc ngọc sao?”
Tôi lập tức nói: “Được, cậu uống rượu gì, tôi tiếp.” Tôi có thể cảm thấy sự thù địch của cô ta. Ước mơ Bắc Đại mà cô ta phấn đấu nhiều năm đã bị loại vô danh tiểu tốt như tôi hái mất, có phải đã làm cô ta có loại cảm giác thất bại khi Bắc Đại của cô ta bị chà đạp hay cảm thấy chính cô ta bị chà đạp hay chăng. Tuy rằng lỗi không phải ở tôi, nhưng tôi cũng thánh mẫu mà hiểu cho cô ta một lần. Trong mắt tôi, chuyện này giống như món đồ chơi trong tủ kính mà tôi vẫn muốn mua, một ngày nào đó tôi phải trơ mắt nhìn đứa trẻ nhà khác mua mất mà sinh ra thù hận đứa trẻ kia.
Tôi rót đầy bia, cười nói: “Phục Đán gần trấn nhỏ của chúng ta, lúc nào muốn về chỉ cần hai giờ là về được. Không giống như Bắc Kinh, phải ngồi xe lửa mười mấy tiếng. Tôi có chút hối hận rồi.”
Tôi vốn muốn an ủi cô ta, nhưng không biết cách nói như vậy có phải rất kỳ diệu hay không, có thể hiểu một cách đầy khoe mẽ, lông mày lá cứng nhắc nói: “Còn nói chua xót như thế, coi chúng tôi điếc hay sao.”
Được rồi, tôi thừa nhận lời nói của tôi có chỗ không thỏa đáng, nhưng rốt cuộc tôi không có bản năng thánh mẫu, cô đánh má trái tôi, tôi còn phải giơ má phải cho cô tát hay sao?
Tôi cười cười: “Vừa rồi tôi không có ác ý, nếu như làm cậu hiểu lầm, tôi xin lỗi. Nhưng tôi nghĩ cũng chẳng phải là gả sai người, có cần phải thương tiếc một đời vậy không. Vậy, tôi cụng ly, cậu tùy ý, coi như tôi tạ tội nói lỡ lời.”
Nói xong, tôi uống sạch một cốc bia.
Lông mày lá đầy một bụng khí, đại khái là cảm thấy bị một người thô tục như tôi ức hiếp rất là uất ức, nằm lăn lên bàn khóc toáng lên.
Tôi trợn tròn mắt. Chẳng lẽ tôi nói chuyện đặc biệt quá trớn, chọc người ta khóc? Tôi còn có bản lĩnh này sao?
Trong nháy mắt, một đống nữ tinh anh xúm lại quanh lông mày lá, mặc kệ câu chuyện trước sau thế nào, đều rất nghĩa khí ngồi bên cạnh lông mày lá. Một người nói: “A Nhị, đừng khóc, người ta đỗ Bắc Đại cơ mà, đương nhiên phải vểnh đuôi lên rồi.” Người nữa nói: “Đỗ rồi thì sao, nghe nói tốt nghiệp Bắc Đại ra mà còn phải bán thịt heo, may mắn đỗ được cũng không nói trước có thể tốt nghiệp hay không —” Lời này rõ ràng là chọc mạnh vào tôi một cái.
Nhưng tôi cũng mừng là tinh anh bọn họ cũng giống như chúng tôi. Bạn bè gặp nạn, xông pha khói lửa, xúm vào đánh hội đồng, hơn nữa trình độ tàn nhẫn thâm độc cũng không thua gì chúng tôi. Nếu Yêu Tử bị chọc cho khóc, áng chứng tôi cũng không thèm hỏi thăm chân tướng sự việc, trực tiếp thượng cẳng tay hạ cẳng chân. Đương nhiên phải làm cho cái tên chọc Yêu Tử khóc biến mất khỏi trần gian.
Phương Dư Khả vẫn đứng bên không nói lời nào rốt cuộc cũng trổ tài hùng biện: “A Nhị, chuyện này khách quan mà nói thì tôi nghĩ cô ấy cũng không nói sai, cô ấy vốn là một người vô tâm. Trường học tốt hay xấu không phải tiêu chuẩn đánh giá thành công của một người, hơn nữa cậu thi cũng không tệ. Trước khi thi vào đại học tôi cũng phải chuẩn bị một vài trường cao đẳng trung cấp, không cần phải để loại chuyện này vướng mắc trong lòng. Cậu k