The Soda Pop
Sinh Viên Tồi Trường Bắc Đại

Sinh Viên Tồi Trường Bắc Đại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323634

Bình chọn: 10.00/10/363 lượt.

đồ tiều tụy của nó.

Dường như tôi nghe thấy Phương Dư Khả nhẹ giọng nói sau khi suy nghĩ một lát: “Tin hay không tin, cô ấy đều ở đó." Ngày 30, tôi dậy rất sớm. Trấn nhỏ của chúng tôi không có lệnh cấm khói lửa như Bắc Kinh. Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng cười đùa của bọn trẻ con đang nghịch pháo. Khi còn bé, tôi thích nhất lễ mừng năm mới, có quần áo mới để mặc, có lì xì đỏ thẫm, vô ưu vô lo, lại không bị mắng; lớn đến thế này tôi vẫn thích lễ mừng năm mới — bởi vì không phải đi học… Nói đến đây lại thấy buồn bực, vừa buồn về điểm giả của cuộc thi, vừa bực hiện tại đang đơn phương, thật là ngăn trở sự tôi luyện của tôi. Tôi có chút ước ao được giống những nhân vật nữ trong phim truyền hình, ảm đạm buồn bã sau những cuộc tình, ít nhất trong lễ mừng năm mới cũng có gì đó có lịch sử tang thương có thể lấy ra mà gột sạch.

Ăn xong bữa trưa, tôi lập kế hoạch cưa trai. Khi đó mẹ tôi còn chưa trở thành người của thời đại, trong nhà chưa có máy tính. Tôi bất chấp gió lạnh tới quán internet, chuẩn bị gửi cho Tiểu Tây một bức thư điện tử.

Mở hòm thư, nhấp nhấp chuột, trong đầu tôi trống rỗng. Bởi vì tôi vẫn chưa nghĩ ra nên viết nó thành một bức thư tình hay chỉ là một bức thư tường thuật bình thường. Tôi viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết, rốt cục viết:

Tiểu Tây, nhà em bắt đầu làm vằn thắn, tuy khu của bọn em không có truyền thống này nhưng mẹ em nói, phải ăn sủi cảo mới có không khí đoàn viên. Em mong, đêm trừ tịch trong tương lai — đêm 30, chúng ta có thể ngồi bên bàn ăn trong nhà của chúng ta, cùng nhau ăn sủi cảo.

Còn nữa, em vẫn không hiểu, ước mơ của anh ngày xưa là vào Học viện y học Bắc Đại, vì sao lại vào khoa kinh tế?

Tôi lẩm nhẩm đọc lại bức thư hai lần, nghĩ cái này vừa giống thư tình vừa giống văn tường thuật, lại có vấn đề dinh dưỡng hỗ trợ, thật sự là bức thư mẫu mực không đọc không được, lúc này tôi mới dè dặt bấm vào nút “gửi đi”.

Phụ nữ thời cổ đại gửi thư có phải mỗi ngày đều nhìn lên trời chờ bồ câu đưa tin hồi âm hay không? Nhưng như vậy rất dễ bị chim phóng uế lên giữa mặt, nhất là không khí thời ấy trong lành, chim chưa thuần hóa, rất dễ bay lung tung. Tôi tưởng tượng ra cảnh nữ tử kiễng chân chờ đợi, sắc mặt dần ảm đạm, rồi ngốc nghếch nghĩ: khoa học kĩ thuật phát triển thật là tốt, tôi cũng không thật sự phải “kiễng chân” chờ hồi âm, chỉ cần im lặng chờ đợi là được.

Từ quán internet về nhà, tôi nhận được điện thoại của Yêu Tử.

Yêu Tử reo lên trong điện thoại: “Lâm Lâm, tối nay cùng tới bắn pháo hoa đi.”

Tôi bình tĩnh nhã nhặn hỏi: “Cậu nói đi, còn hẹn ai?”

Yêu Tử ở đầu bên kia rất vui vẻ: “Sao cậu biết tớ còn hẹn người khác a?”

“Thừa lời, hai mươi năm quen biết, chưa từng thấy cậu thả nổi một con diều, hôm nay lại lãng mạn như thế nhất định là có cái chủ ý kì quái nào đó.”

“Hắc hắc, chỉ có cậu hiểu tớ. Hôn một cái ~~ Tớ hẹn Thiện Thiện, bảo Thiện Thiện hẹn Phương Dư Khả. Bốn người chúng ta đi bắn pháo hoa đi. Đêm nay, mười một giờ, gặp nhau ở đường Giang Hoài. Thiện Thiện lái xe tới.”

“Tên Thiện Thiện kia có bằng lái lúc nào a. Bằng lái nước ngoài trong nước không thừa nhận.”

“Ai nha, sao cậu lại giống mấy bà cô già như thế, Thiện Thiện ở nước ngoài nhiều năm như vậy, trở về còn không lấy nổi cái bằng lái hay sao. Đêm nay không gặp không về!”

Thật ra tôi không muốn để Yêu Tử đi cùng Phương Dư Khả. Trong lòng Phương Dư Khả đã có người thương. Chiều hôm qua, ánh mắt của cậu ta khi nhắc đến cô ta, tôi đã nhìn thấy khi Tiểu Tây nhìn Di Liên. Thích một người đã có người trong lòng rất đau khổ. Tôi sợ Yêu Tử cũng sẽ như thiêu thân lao vào lửa yêu đơn phương giống tôi, tuy một nhiệm kỳ làm bạn trai của Yêu Tử cũng chỉ tối đa được ba tháng…

Buổi tối ăn sủi cảo, ở nhà cùng bố mẹ già xem hết chương trình năm mới, bố mẹ tôi bắt đầu sắp xếp chơi mạt chược. Tôi nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ, quyết định vừa đi dạo vừa tới đường Giang Hoài.

Tôi thật sự hối hận, đêm 30, các cửa hàng đều đóng cửa sớm. Một mình tôi nhìn pháo hoa ven đường, có vẻ đặc biệt cô đơn. Nhất là khi đi trên cầu Giang Đông, vài đôi tình nhân đều quay đầu lại nhìn tôi, có lẽ là sợ tôi nhảy cầu.

Sớm biết thế này thì mười giờ mới ra khỏi cửa. Bây giờ trở về cũng chẳng được bao lâu. Tiếp tục đi hay trở về đều không được, giống như tình yêu của tôi. Kiên trì thì khó chịu, buông tha thì đáng tiếc. Suy nghĩ như có như không này quấn lấy tôi, hô hoán bảo tôi phải tiếp tục tranh thủ tình cảm; mà những đau xót tạo thành từ những suy nghĩ này lại luôn luôn nhắc nhở tôi, làm tôi dừng bước, làm tôi quay đầu.

Trong buổi tối náo nhiệt và yên bình này, lần đầu tiên tôi nghiêm túc suy nghĩ về những vấn đề tình cảm, thậm chí tôi còn nhìn nhận thật kỹ vấn đề ngày hôm qua một lần nữa: định nghĩa của tình yêu rốt cuộc là gì? Trước mặt thần tình yêu, tôi thật sự là một tín đồ tiều tụy sao? Vì sao tôi lại lưỡng lự? Tôi rụt cổ, khép chặt áo lông trên người, tựa vào lan can, nhìn nước sông chậm rãi chảy qua dưới cầu. Tôi có cảm giác thương cảm muốn khóc, pháo hoa phía xa xa càng đẹp, tôi càng cảm thấy ưu thương. Đây thật sự không giống t