
ử ở bên cạnh: “Vì sao phải tới ngoại thành bắn pháo hoa? Tối mù mịt như vậy, gặp nạn thì sao?”
Yêu Tử mất kiên nhẫn nói: “Đốt pháo hoa ở ngoại thành mới có ý nghĩa, trên trời chỉ có một mình pháo hoa của chúng ta, không giống trong nội thành, ngẩng đầu cũng không biết đâu là pháo hoa mình bắn. Hơn nữa, muốn cướp tiền sẽ cướp của Thiện Thiện, cướp sắc cũng là cướp của tớ. Cậu không cần lo lắng.”
Phương Dư Khả và Thiện Thiện đứng bên cạnh cười.
Qua một lúc, Thiện Thiện lấy từ trong xe ra hai cái túi, nhiệt tình nói: “Đêm nguyệt hắc phong cao, thích hợp giết người phóng hỏa. Tới đây, cùng tới châm lửa đi.”
Tôi nghĩ đêm 30 này thật là đủ dày vò. Hơn nửa đêm, một đám người đốt lửa sưởi ấm dưới ánh đèn ô tô, người ta không biết còn tưởng đây là dân chạy nạn.
Yêu Tử đặt pháo hoa của bốn người vào bốn góc của khoảng cỏ rộng. Mười phút sau là tới giao thừa.
Tôi và Phương Dư Khả giúp Thiện Thiện kéo dây dẫn, gặm cánh gà, cũng rất bận rộn.
Ở một phút cuối cùng, Yêu tử đưa cho mỗi người chúng tôi một cái bật lửa, bảo chúng tôi cùng nhau châm lửa.
Tay tôi run rẩy đốt dây dẫn, dây dẫn phát ra tiếng “xoẹt xoẹt”. Tôi lập tức chạy thật xa, nhìn ba người khác ung dung châm lửa. Vì vậy, pháo hoa đầu tiên trên bầu trời là của tôi. Đầu tiên là một vòng tròn màu tím, sau đó hóa thành một cái ô khổng lồ, sau đó lại giống như một bông cúc vàng. Lúc này, mấy góc khác của bầu trời cũng bắt đầu xuất hiện những bông pháo hoa hình dáng rực rỡ khác. Mấy bông pháo hoa phóng lên cùng một chỗ, làm cho bãi cỏ sáng như ban ngày.
Trong tiếng pháo hoa, Yêu Tử lớn tiếng nói: “Lâm Lâm, có nguyện vọng gì thì nói ngay đi. Ông trời bị chúng ta đánh thức rồi, phải nghe chúng ta nói ~~~”
Tôi cười hì hì, chụm tay lên miệng, quay lên trời hô: “Tôi muốn ông xã của tôi!”
Yểu Tử đứng bên cạnh cười, nói với tôi: “Cậu thật sự tin? Chuyện mất mặt như thế cậu cũng dám làm.”
Lại bị con bé đùa giỡn. Tôi chán nản đẩy con bé một cái. Thiện Thiện ở bên cạnh vỗ tay: “Ai nha, ông trời rốt cuộc cũng mở mắt rồi. Khi còn bé, tớ bị cậu bắt nạt thảm như vậy, cuối cùng cũng có người có thể chèn ép lại cậu. Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.”
Phương Dư Khả vừa định mở miệng, tôi đã trừng mắt với cậu ta: “Cậu nói dễ nghe một chút, hoặc là đừng có nói. Nếu không, thù của hai người bọn họ, tôi đều ghi lên người cậu.”
Cậu ta dịu dàng cười, bắt chước ta chắp tay lên miệng, nhanh chóng hô về phía pháo hoa sắp tàn: “Tôi muốn bà xã của tôi!”
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn. Tôi phản ứng lại đầu tiên, chỉ về phía cậu ta: “Tôi biết cậu là thâm độc nhất mà. Lại dám châm chọc tôi sau lưng? Cậu tranh giành ông trời với tôi phải không? Hảo hán không biết nói phét. Bà xã của cậu không phải ở bên cạnh cậu sao?”
Phương Dư Khả vui vẻ cười, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Tôi lại không cảm thấy tức giận. Phương Dư Khả cười rộ lên rất có sức hấp dẫn. Trước đây cậu ta nói mang kính vì sợ chính mình quá đẹp trai, quả thật là có lý, nếu bình thường cậu ta cười như hiện tại, tôi sợ số người đào vách tường của Như Đình sẽ tăng theo cấp số nhân.
Tôi nói: “Phương Dư Khả, cậu nhất định phải chung thủy, trước sau như một với bà xã của cậu, để tôi tin tưởng tình yêu, cũng để tôi đố kị đến chết.”
Phương Dư Khả gật đầu thật mạnh. Qua vài ngày, tôi ra quán internet kiểm tra và nhận thư. Trong hộp thư đến có một thư mới. Sau khi kích động hỏi thăm Thượng đế, Thánh A La và Quan Thế Âm xong xuôi, tôi run run kick chuột vào hòm thư đến. Bức thư quả thật là do Tiểu Tây gửi, nội dung chỉ có vài câu:
Đã nhận được thư. Gia đình có việc, không thể đi học đúng hạn. Em và Dư Khả đi trước.
À, có việc thì gọi điện. Anh không thường kiểm tra hòm thư. Thứ lỗi.
Tôi đọc đi đọc lại bức thư này rất nhiều lần, cho đến khi có thể đếm được bức thư này có 35 chữ, tôi mới tắt máy ra về. Tôi phải đau khổ suy nghĩ rất lâu, phải làm thế nào có thể thổ lộ với anh lại không quấy rầy anh. Gửi thư là phương pháp tốt nhất mà tôi nghĩ đến. Nếu không tôi sẽ nghẹn đến chết, một mình vỡ vụn, còn lừa dối mình, tưởng tượng khi anh đọc thư sẽ có biểu cảm và tâm tình thế nào, không ngờ lần đầu tiên dùng cách này đã bị uyển chuyển cự tuyệt. Vấn đề mà tôi tôi đắc ý nhất trong thư, anh không trả lời, vấn đề tình tứ anh cũng không đáp lại. Ngay cả cái khai giảng đầu tiên mà tôi trông đợi trong đời cũng vì diễn viên chính không xuất hiện mà trở nên chẳng còn gì thú vị. Anh xa cách, khách khí, cẩn thận, không để lại cho tôi một chút cơ hội, phán tôi bị knock out, chặt đứt mọi tưởng niệm của tôi.
Mùng bảy còn chưa qua, tôi đã tùy tiện nói với mẹ già một lý do, một mình trở về Bắc Kinh.
Không muốn đi cùng Phương Dư Khả, thứ nhất là vì liên quan tới Như Đình. Tôi không muốn ở cùng hắn một thời gian quá dài, sẽ khiến cho Như Đình càng thêm tức tối; thứ hai là vì tôi cần mượn phương pháp nào đó chống lại nội dung trong bức thư kia của Tiểu Tây — không phải anh nói gì thì tôi sẽ làm như thế — tuy tôi biết sự phản kháng như vậy trong mắt mắt Tiểu Tây và mọi người cũng chẳng là gì.
Trường học rất vắng vẻ. Một dãy phòng học dài chẳng có được