Sinh Viên Tồi Trường Bắc Đại

Sinh Viên Tồi Trường Bắc Đại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323665

Bình chọn: 8.5.00/10/366 lượt.

ôi. Nhớ lần trước khi xem “trái tim mùa thu” cùng mẹ tôi, khi Song Hye Kyo chết, mẹ tôi khóc như con gái mình chết vậy, còn tôi lại không rơi một giọt nước mắt. Hiện tại, tôi nhìn pháo hoa, không hiểu sao lại xúc động như thế này.

Phía sau có người vỗ vai tôi. Tôi không quay đầu. Nếu phía sau là một bác gái nhiều chuyện tới khuyên tôi đừng nhảy sông sẽ phá hoại bầu không khí thê lương mà tuyệt đẹp của tôi.

Người phía sau lại vỗ vỗ vai tôi. Tôi tức giận xoay người, đang muốn rống lên “đừng xen vào chuyện của người khác”, thì phát hiện Phương Dư Khả đang đứng trước mặt, ngờ vực nhìn tôi. Cậu ta hỏi: “Nóng quá hứng gió à?”

Tôi gật đầu: “Tôi đứng trên cầu ngắm phong cảnh, người ngắm phong cảnh ở trên lầu ngắm tôi. Tôi theo đuổi nghệ thuật mà.”

Phương Dư Khả bước tới mấy bước, chống tay lên lan can, cười nói: “Học được cách làm thơ rồi, có tiến bộ nha.”

Tôi khinh thường nói: “Tôi còn làm được thơ ở phòng KTV, làm thơ đối với tôi chỉ là trò trẻ con.”

Phương Dư Khả không cười nhạo tôi như bình thường, chỉ nhàn nhạt cười, nhìn nước chảy dưới cầu.

Tôi nhìn đằng xa. Gần nửa đêm, pháo hoa càng lúc càng nhiều, càng ngày càng rực rỡ. Nước sông ánh lên đủ màu sắc, nhìn rất đẹp mắt. Tôi hỏi Phương Dư Khả: “Phương Dư Khả, vì sao cậu thích mối tình đầu của cậu?”

Phương Dư Khả dịu dàng nhìn dòng sông: “Thích tất cả mọi thứ của cô ấy, bao gồm cả tính xấu, cái đầu ngu ngốc của cô ấy. Nếu như cô ấy ngốc hơn chút nữa, tôi sẽ kèm cặp cô ấy suốt những năm cấp hai cấp ba. Không biết nếu như vậy, hiện tại cô ấy có thể thích tôi nhanh hơn một chút không.”

Thì ra người đó đang ở Bắc Đại. Nhưng thật không ngờ cậu ta lại là một chủ nhân cần hồng nhan không cần giang sơn như vậy. Tôi hỏi tiếp vấn đề làm tôi suy nghĩ: “Nếu mối tình đầu của cậu không thích cậu, cậu sẽ buông tay sao?”

Phương Dư Khả im lặng, chỉ nhìn nước sông dưới chân.

Tôi sốt ruột nói: “Tôi nói nếu như, chỉ là giả thiết thôi.”

Phương Dư Khả ngẩng đầu nhìn tôi. Pháo hoa ánh lên mặt cậu ta một cái bóng sặc sỡ.

Cậu ta kiên định nhìn thẳng vào mắt tôi, giống như đang hứa hẹn một lời hứa trang trọng nhất: “Sẽ không. Tôi sẽ ở gần bên cô ấy, luôn luôn ở cạnh cô ấy, cho đến khi cô ấy không rời khỏi tôi nữa.”

Tôi kinh ngạc nói: “Mối tình đầu của cậu chẳng lẽ là Như Đình? Khó trách cậu với cô ấy như hình với bóng. Tính tính cô ấy quả thật không được tốt lắm, lần trước ở nhà cậu như lên cơn vậy. Nói cô ấy giống con trai á, tôi không thể không nói cái nhìn của mấy người yêu nhau đúng là một mình một kiểu nha. Nhưng đầu óc khẳng định là không ngu ngốc, mặc dù ở trong mắt cậu, thế giới chẳng có ai là không ngu ngốc. Hơn nữa toàn bộ người trên thế giới đều biết cô ấy thích cậu. Cậu còn ở đó vờ vịt u buồn, thanh cao. Giữa hai người chẳng phải chỉ còn cách có một tờ giấy mỏng sao? Có muốn tôi giúp hay không?” Không đợi cậu ta trả lời tôi đã thở dài: “Hôm qua còn tưởng cậu cũng đơn phương giống tôi, aiz, trong một đêm đã mất đi người bạn cùng hoạn nạn.”

Phương Dư Khả không an ủi tâm hồn đau thương của tôi, nhìn pháo hoa đằng xa rồi nói: “Tôi đang nghĩ, sức tư duy theo quán tính của con người rất mạnh. Không cần phải giải thích từ đầu đến đuôi mỗi câu mỗi chữ mới có thể phủ nhận một nhận định sai lầm nào đó, mới có thể suy nghĩ một khả năng khác. Nhất là đối với những sinh vật có tư duy chậm chạp, các loại ám chỉ, nói bóng nói gió cũng chỉ như pháo hoa kia, người ấy xem xong là xong việc, nghe xong là xong việc, cũng không thèm nghĩ vì sao pháo hoa lại nở thành những hình dạng khác nhau. Đôi khi tôi suýt chút nữa không nhịn được, muốn nói cho người ấy, người ấy sẽ nở thành những vì sao, biểu thị cho tình yêu làm tôi choáng váng đầu óc; hay nở thành hình một cái ô, biểu thị cho suy nghĩ của tôi muốn bảo vệ người ấy; hay nở thành cây pháo trên trời, biểu thị cho sự tức giận của tôi, nhưng lại không có cách nào không khoan dung cho người ấy. Nhưng tôi sợ tôi còn chưa kịp nói cho người ấy tất cả những hàm ý của mình, thì người ấy đã bị dọa chạy. Bởi vì người ấy chỉ là một con cọp giấy làm bộ dũng mãnh, gặp phiền phức lập tức sẽ trốn tránh; cũng có thể nói người ấy là một con đà điểu, chôn đầu dưới đất, không muốn quan tâm đến bất cứ thứ gì.”

Tôi nghe mà thấy mình như lọt vào trong sương mù, mặc dù những lời này phát sinh trong lúc có bối cảnh có đối thoại, nhưng tôi quy cho tư duy quỷ dị của cậu ta, trước sau không ăn khớp, không biết tên nhóc này trúng cái tà gì, tự nhiên lại quay sang thao thao bất tuyệt về pháo hoa. Có lẽ mọi người đứng trước tình yêu thật sự đều biến thành kẻ ngốc. Như Đình còn bảo tôi quản chặt Phương Dư Khả, cũng không xem người ta si tình tới trình độ nào, người khác có ý định đào vách tường cũng vô dụng, trái tim Phương Dư Khả rõ ràng là có vách đồng vách sắt, siết cô ta thật chặt bên trong. Yêu Tử đáng thương nha.

Khi tới đường Giang Hoài, tôi nhìn thấy cái bóng khổng lồ của Thiện Thiện từ phía xa, làm cho Yêu Tử ở bên cạnh có vẻ đặc biệt nhỏ nhắn xinh xắn.

Trấn nhỏ thật sự rất nhỏ, lái xe hai mươi phút chúng tôi đã tới vùng ngoại thành. Tôi hỏi Yêu T


Old school Swatch Watches