
hi trừng mắt, nhìn 2 tên đang giữ nó, rốt cuộc là có
tên gì với tên này vậy chứ. Nếu là chuyện tối qua, thì người bực tức
đáng lẽ phải là nó chứ sao lại là cái tên âm binh này….. Hàn Nhi giãy
nãy, cố thoát ra khỏi 2 cái tên đang giữ chặt nó... Đang trong thế dùng hết sức lực "tẩu thoát" thì vừa vào đến sân, 2 tên đó đã thả Hàn Nhi
ra, mất đà, nó ngã nhào về phía trước. Cũng may, nó đã giữ được thăng
bằng. Và trước mặt Hàn Nhi bây giờ là một rừng… xe đạp… đủ loại,từ nhỏ
đến lớn, từ xe đạp bình thường đến xe đạp điện, đủ màu sắc kiểu dáng
“Coi như tôi trả nợ vụ chiếc xe hôm qua” – Dương Phong cũng từ đằng sau bước vào.
Hàn Nhi lại càng không tin vào mắt mình.. Gì chứ? tên này sao tự nhiên
lại tốt đột xuất như vậy, mới tối qua còn nắm áo rồi đòi giết nó về tội
làm trày xe hắn. Công với việc tối qua đã chi trả 900k "thù lao bạn gái" cho nó. Thì cớ gì hôm nay lại mua cho nó xe đẹp trong khi nó chưa trả
tiền sửa xe cho tên này một lần.....
"Cậu.. mua xe cho tôi...?" - Hàn Nhi chỉ vào Dương Phong rồi chỉ vào
mình, lời nói ngập ngừng. Qủa thật, đối với con người từng trải như Hàn
Nhi, cẩn thận vẫn là trên hết......Dương Phong vẫn không nói gì, mặt lầm lầm lì lì, khác hẳn mọi bữa càng khiến Hàn Nhi thêm khó hiểu
"Cậu...thương hại tôi sao?" - Hàn Nhi nói rồi cười lớn trước hành động
của Dương Phong - " thôi khỏi đi, về đây" - nói rồi Hàn Nhi tiến thẳng
ra cửa, miệng vẫn còn nở nụ cười nhạt. Càng lúc, hành động của hắn càng
khiến Hàn Nhi cảm thấy thêm nực cười. Làm ba cái trò này khác nào bảo nó rằng " Hãy ghét tôi đi"....
Không đợi ý Dương Phong, mấy anh đẹp trai đứng sẵn ngoài cửa, thấy Hàn
Nhi liền giữ lại. Nhưng có vẻ Hàn Nhi không còn chút tâm trạng nào để
nán lại đây thêm nữa, hạn chế dùng chân, nó chỉ dung tay để phòng thủ
với những ai có ý định nhào đến bắt nó. Chỉ sau vài (chục) giây, cả 5-6
người nằm la liệt dưới đất…
“Cô đứng lại..” – Dương Phong la lớn, đôi mắt ánh lên sự giận dữ đáng sợ
Hàn Nhi vẫn bước đi, nó xem như chưa từng nghe gì, chưa từng thấy gì.
Ok, cứ coi như nó nghèo thật, chấp nhận là nó mê tiền, làm việc gì cũng
phải có tiền, phải nuôi đám em bằng mọi cách nhưng nó ghét nhất là bị
thương hại…. dính líu đến những người nhà giàu không an toàn gì đối với
cuộc sống của nó..
Còn Dương Phong, một lần nữa cách hành xử của Hàn Nhi gợi cho hắn nhớ về Du Y, không coi lời nói của hắn ra gì.. và thậm chí cả lần làm việc tốt đầu tiên của hắn cũng bị xem là lòng thương hại. Buớc nhanh đến chỗ Hàn Nhi, vịnh lấy vai nó....
“Thương hại sao? Chẳng lẽ trong cuộc sống của cô, bao nhiêu việc tốt của người khác, cô đều xem là sự thương hại??” – Dương Phong tức giận, tuôn ra một trào khiến Hàn Nhi đứng sựng người. Lời nói của Dương Phong đã
trúng tim đen nó rồi. Đúng thế, sự quan tâm của người khác, nó luôn xem
là sự thương hại….
“Vậy tôi hỏi cậu, mắc mớ gì lại đi mua xe cho tôi?” - Lấy lại bình tĩnh, Hàn Nhi cũng đáp trả lại
“Sao cũng được, nhưng tuyệt đối không phải là sự thương hại” – Dương
Phong có đôi chút ngập ngừng… Tên này khi làm những chuyện thế này, hắn
không hề nghĩ kết quả sẽ đi theo hướng ngược lại, chỉ mường tượng Hàn
Nhi sẽ mừng lên và cảm kích không thì cũng cảm ơn hoặc cảm động, không
hề ngờ rằng, trí tưởng tượng của Hàn Nhi lại đi xa đến mức này.. Thương
hại ư??? Dương Phong chưa bao giờ nghĩ đến từ này…
“Thôi khỏi” - chỉ với 2 chữ, Hàn Nhi đã knock out 1 đối thủ nặng kí như Dương Phong, hắn đứng im như bị đóng băng…Hàn Nhi đã đi khỏi rồi… hắn
vẫn như tượng, đứng im tại đó….
-----------------10 phút---------------------“Phong, cậu nên vào lớp đi” - thấy Dương Phong đứng như trời trồng, bọn đàn em bắt đầu lo lắng
---------------------15 phút-------------------
[……….'>
---------------------30 phút--------------------
“Được lắm, Hàn Nhi, cô hết thoát được rồi…” - trở lại như bình thường,
như nạp đủ năng lượng, nụ cười đểu hiện lên ở khóe miệng, Dương Phong
đút tay vô túi quần rồi ung dung bước đi
“À Phong, đống xe đạp này, cậu tính sao?”
“Cho ai đó, hay đi phát cho các trẻ em nghèo, trại mồ côi, tùy các
cậu…..À quên, ra lệnh cho các tiệm sửa xe lớn nhỏ trong thành phố này,
không ai được sửa xe của cô ta, nếu không thì tiễn thẳng về quê hết,
không được xảy ra sai sót gì đâu đấy” – Nói rồi, Dương Phong tiếp tục
bước đi, một nụ cười nửa miệng, dường như hắn đang hứng thú với cái kế
vừa nghĩ ra…
Mới sáng sớm đã
gặp chuyện bực mình, khiến nó cũng không còn hứng thú học nữa. Suy cho
cùng, đối với Hàn Nhi học cũng như không học vì đơn thuần chương trình
cấp 3 nó đã hoàn tất cách đây một năm rồi.
Đi thẳng một mạch đến sân thượng, dù có khá khó khăn với cái chân bị
thương nhưng khi cảm nhận được làn gió mát lạnh, trong lành buổi sang
thì bao nhiêu bực tức trong lòng hay nhói nhói của vết thương đều biến
mất. Thoải mái thật, nó vươn vai một cái rồi thả người ngồi phịch xuống
đất, dựa lưng vào chiếc lang cang.... Có lẽ vì còn mệt mỏi nên mắt nó đã lim dim rồi nhắm lại hẳn, thả hồn mình vào làn gió mát kia…..
“Hàn Nhi à, hãy nghe lời ba đi c