
ự mình làm mất tình yêu của Dương
Phong. Và Dương Phong, khi bức tường mâu thuẫn đó được xây lên mức cao
nhất, cũng là lúc nó che lấp tất cả mọi thứ mãi mãi, thay vào đó, lại là một tia nắng – không sáng chói, chỉ là một tia sáng nhẹ, đang giúp hắn
thoát ra khỏi bức tường mâu thuẫn đó…..
Lái xe đi đến một bờ sông đối diện khu thương mại sầm uất, một nơi không quá im ắng, cũng không ồn ào. Lựa chọn một chỗ khuất khá yên tĩnh, chiếc xe vừa dừng,
Hàn Nhi vội đu người nhảy ra khỏi chiếc xe mui trần sang trọng đó. Để
lại bao ánh mắt ngạc nhiên của mọi người xung quanh và cả Lạc Thiên
“Cô đi đâu vậy”
Xem chừng, lời nói này càng lúc càng xa với đối với Hàn Nhi khi mà nó đã đi khá xa Lạc Thiên….
“Ở yên đó đi”
Với suy nghĩ của mình, nó biết rằng có thể Lạc Thiên sẽ lái xe đuổi theo nó nếu không nói lời nào nên Hàn Nhi hét lớn lên rồi đi nhanh một mạch
đến cửa hàng gần đấy
Lúc này, Lạc Thiên mở cửa xe và từ từ bước xuống, anh đi dạo trên bờ
sông. Một nơi khá lãng mạn cho những cặp đôi khi mà những ánh đèn đủ màu sắc lấp lánh trang trí của khu thương mại được dịp rọi sang. Lạc Thiên
thở khì một cái rồi đứng nhìn xa xăm ra xa
Đúng thế con người anh đã thay đổi, cũng giống như ai kia.. thay đổi
hoàn toàn, khác hoàn toàn đối với một Lạc Thiên của 1 năm về trước. Cái
ngày anh chỉ nhìn thoáng qua và nghe được toàn bộ câu chuyện đó....
Thế mà bây giờ, anh lại đứng đây và kế bên là người đã thay đổi anh
thành như thế này.... Con người này không biết đến sự tồn tại của anh,
còn anh thì vẫn cứ luôn dõi theo từ ngày đó, 365 ngày, không thiếu một
ngày nào...
Vẻ mặt trầm tư suy nghĩ của anh vẫn luôn đẹp nhất, những cô gái xung
quanh đang ngồi kế người yêu nhưng ánh mắt vẫn hướng về con người đang
nhìn xa ra ấy....
"Nhìn gì ngoài đấy?"
Lạc Thiên giật mình nhẹ rồi quay sang hướng phát ra tiếng nói. Là Hàn
Nhi, nó đang đứng dựa vào cửa xe, nhíu mày, nhìn theo hướng mà anh đang
nhìn, trên tay cầm 2 bao đựng đồ gì đó....
"Này"
Nói rồi nó cũng quăng hẳn một lon nước ngọt vào người Lạc Thiên. Phản
xạ, anh cũng chụp lấy nó, hơi bất ngờ…. Hàn Nhi cũng không đến nỗi lạnh
như vẻ bề ngoài nhỉ. Cô ấy chỉ là đang tạo một vỏ bọc vô hình đối với
thế giới bên ngoài, với tất cả mọi người và đương nhiên là anh cũng
không ngoại lệ
“Cảm ơn”
Lạc Thiên cười nhẹ rồi lại hướng mắt ra biển, trong đầu anh nảy ra rất
nhiều câu hỏi, anh muốn biết nhiều hơn về cuộc sống của Hàn Nhi, và cả
lí do vì sao mà nó lại ra ngoài sống thế này. Vốn dĩ, anh có thể biết
hết câu trả lời… nhưng lại muốn nghe câu trả lời từ phía Hàn Nhi…
“Này, tôi bảo anh hong khô cái áo chứ không phải đứng hứng gió”
Hàn Nhi đã vào trong xe từ lúc nào rồi, nó rướn cổ về phía Lạc Thiên,
mặt tỏ vẻ bực dọc. Ngày hôm nay thật xui xẻo, hết gặp cái tên khỉ gió
kia, giờ tới anh chàng này lại cứ ngơ ngơ, chìm đắm vào một khoảng không gian nào khác…
Coi như là cảm ơn đi vậy… Nó ghét nhất là mắc ơn người khác, sau khi
uống ngụm nước, nó liền quăng sang phía ghế ngồi của Lạc Thiên một chiếc túi… Anh nhướng mày khó hiểu nhìn chiếc áo bên trong túi..
“Cảm ơn chuyện hồi nãy…”
Lảng ánh mắt qua chỗ khác, nó cố tỏ vẻ không thèm quan tâm. Thật sự không quen làm những việc như thế này….
Cố nhịn cười, Lạc Thiên hỏi lại:
“Cô bảo tôi thay ngay đây sao”
“Đừng có đùa, tôi không phải loại người như vậy, đóng mui lại đi rồi thay, tôi không nhìn…”
Nói rồi, Hàn Nhi quay hẳn mặt mình ra phái cửa kính, để tấm lưng mình
sang phía Lạc Thiên. Đúng thế, cho dù bây giờ có nhìn đi chăng nữa thì
cũng không sao cả… mấy đứa em nó thay đồ như thế hoài chứ gì… Nhưng, để
người ngoài nhìn thấy thì không hay lắm
Thả người vào làn gió đêm, gió lạnh nhưng Hàn Nhi lại ăn kem, một cây
kem thật lạnh đến độ môi nó đỏ hết cả. Kem dù có lạnh nhưng nếu ở trong
một làn gió lạnh, nó vẫn sẽ mau tan chảy ra. Lo lắng thật….
Sao ngồi chờ mãi mà vẫn chưa thấy mui xe đóng lại nhỉ? Anh ta định không thay đồ chắc. Tò mò, nó từ từ ngoái cổ ra phía sau…..
“Này, làm trò gì thế hả?”
Nó giật bắn người khi thấy Lạc Thiên đang từ từ cởi từng chiếc nút áo,
để lộ rõ cơ bắp săn chắc phía trong.. Tên này, không biết lạnh chắc
Anh im lăng, không nói gì, Hàn Nhi bắt đầu bối rối hơn, nó đưa mắt nhìn
xung quanh. Trời ạ, giờ này người còn đông quá. Không khéo sẽ thành trò
cười mất
“Anh có ngừng trò này lại không hả? Đừng làm tôi bực lên đấy”
Nghe đến đây, Lạc Thiên ngừng lại rồi quay qua phía nó. Tên này thật sự
chả tốt lành gì, chơi theo Dương Phong thì chắc hẳn cũng giống như hắn
mà thôi… Nhìn vẻ mặt nó lúc này rồi anh phì cười
“Cô đừng căng thẳng thế chứ?”
Thế rồi anh cười lớn hơn nữa. Để lại vẻ mặt ngố tàu của nó. Thật khó
chấp nhận. Nếu là một tên xa lạ khác, chắc hẳn nó sẽ cho một cú vô mặt
hay vô bụng rồi, nhưng Lạc Thiên lại không phải người lạ, cũng không
phải quen. Ở cái mức lưng chừng giữa đoạn ấy, lại khiến Hàn Nhi không
biết nên phải cư xử thế nào
“Đừng có mà giở trò”
Nó hích mũi rồi quay mặt sang chỗ khác, mặt đanh lại. Nó không phải
người vô cảm, ngược lại thì vô cùn