Sô Cô La Đen

Sô Cô La Đen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325500

Bình chọn: 8.00/10/550 lượt.

. Cả bọn nhóc như bị mê hoặc bởi bàn tay

nhanh thoăn thoắt của hắn. Thằng Hoàng còn dụi mắt lia lịa…. không tin

vào chính con mắt mình nữa

Chẳng chốc sau 30 phút, những dĩa món ăn thơm phức từ từ được dọn ra. Kì thực thì chén dĩa không đủ nên thằng Hoàng phải ra tiệm mua đỡ vài cái

chén nhựa, rồi cả đũa tre…. Bọn nhóc thì như bị mùi thơm của các món ăn

hút hồn….

Dương Phong: 17t, đứng đầu khoa 2 của trường, là một người hoàn mĩ dù nhìn ở mọi góc độ, gia thế tốt, học hành vượt bậc, tương lai sang lạn

với vai trò là cậu chủ của một tập đoàn bất động sản lớn. Từ hội hoa đến bếp núc, tất cả đều vượt ngưỡng khả năng của một chàng trai bình

thường. Duy chỉ có thói trăng hoa là điểm yếu. Nhưng đó chỉ là một hạt

sạn nhỏ trong những tố chất sẵn có của hắn.


Dường như không thể cưỡng lại nổi sức hút của món ăn, nó dường như ảnh

hưởng đến toàn bộ 5 giác quan của bọn nhóc. Cả bọn không chần chừ, nhanh chóng ngồi xuống đất, luôn tay gắp lia lịa, đến độ những chiếc đũa

muỗng va chạm vào nhau kêu lên côm cốp. Thôi thì cũng không khách khí

nữa. Món mình làm ra mà chỉ đứng nhìn thì cũng... tội lỗi quá. Dương

Phong cũng liền chui vào đám nhóc, ngồi ăn có vẻ hơi cực khổ nhưng ai

nấy đều mắt sáng rỡ, vui mừng.... tranh giành nhau tới từng miếng

thịt...

"Anh Phong nấu ngon dữ vậy"

"Ngon thật đó"

"Có thật là anh nấu không thế, có bỏ thuốc độc vào không đấy"

Vừa dứt câu nhóc Hoàng đã bị Dương Phong cầm đũa gõ cái póc vào đầu

khiến thằng Hoàng buông đũa bỏ chén xuống mà nhăn nhó xoa xoa chỗ đau

"Đừng nói giở cái giọng đó ra khi mà nhóc đang ngậm trong miệng đồ ăn do anh mày nấu"

Dù gì nhóc Hoàng vẫn là một thằng nhóc cần được ăn uống đầy đủ trong cái độ tuổi đang phát triển thế này. Trong lòng thì không có ý gì xấu,

nhưng khi mở miệng thì bao nhiu lời cay độc có thể bay ra bất cứ lúc

nào. Nhóc Hoàng đây thuộc tuýp người trong nóng ngoài lạnh...

Khi cả nhà vừa bỏ đũa xuống thì cũng là lúc trước nhà xuất hiện chiếc xe thể thao sáng bóng. Hàn Nhi vừa vội vã bước xuống xe thì liền khựng

lại. Nó nhìn ngó xung quanh, rồi tiến gần lại căn nhà của mình với cánh

cửa kì lạ... Nó sờ nhẹ vào cánh cửa rồi nghiêng người ra sau nhìn vào số nhà. Sau khi đã xác định đây chính xác là nhà nó rồi thì đã nhào tới

nhập rầm rầm vô cánh cửa

"A, chắc cô ta về đấy"

Vừa nghe tiếng đập cửa, Dương Phong đã đứng phắt dậy, mặt hớn hở tiến ra cánh cửa...

"Chào mừng cô...."

Hắn vừa mở cửa ra, nheo mắt cười tươi thì đã bị cánh tay của Hàn Nhi lỡ

đà đập cửa bay thẳng vào mặt. Đây chính là cái tội không chịu ngó trước

ngó sau của cả 2

Bị một cú trời giáng vào mặt, Dương Phong loạng choạng, xiểng niểng,

người nghiêng về một phía, cứ thế chân lùi về phái sau tận mấy bước, tay ôm mặt

"Cô chào đón khách của mình thế sao?" - hắn gào lên

Hơi lúng túng, nó nhíu mày nhưng rồi lại nhanh chóng lấy lại phong thái ban đầu

"Trò gì nữa đây..??"

Hàn Nhi liếc xéo một cái rồi bước nhanh vào nhà, một gương mặt lạnh. Vốn là một người biết suy nghĩ. Chuyện đầu tiên mà nó cần làm là vào nhà

xem mấy đứa em coi có lành lặn hay an toàn không khi mà thấy cái tên

khốn đó vừa bước ra từ nhà mình. Nó nhìn xung quanh, miệng lẩm nhẩm cái

gì đó rồi quay người lại, nhìn trừng trừng Dương Phong, rồi bước lại gần hắn trước gương mặt sơ sệt của mấy đứa em và khó hiểu của hắn....

"Cút ra khỏi nhà tôi"

La lên một tiếng thật lớn rồi Hàn Nhi thẳng chân đá một cái thật mạnh

vào lưng hắn khiến mất đà, ngã nhào ra ngoài đường, và sau đó là đập vào mặt hắn là một tiếng rầm thật lớn của cánh cửa..

“Này, vừa phải thôi chứ….”

Dương Phong đứng dậy, đập rầm rầm vào cánh cửa kia, mặt như muốn nổi gân xanh. Trên đời này có loại con gái này sao. Chưa rõ tình hình đã đánh

hắn ngã nhào ra đất như thế này. Không thể chấp nhận được, sao hắn lại

có thể thích người như vậy nhỉ “ Mở cửa ra….. áo tôi.. còn ở trong

đó…..”

“Mai tôi đưa, giờ hết việc rồi, về đi” - tiếng nói vọng từ trong nhà ra, nghe rõ mồn một - một giọng nói đanh thép đến từng âm vực

“Đáng kiếp..” – Dương Phong ngồi xuống đất, quay lưng dựa vào cánh cửa,

thở hồng hộc. Tại sao hắn lại cho lắp cánh cửa đáng ghét này nhỉ. Nó quá kiên cố, khiến hắn đập rầm rầm vào đấy đến độ đỏ hết cả tay. Lúc cho

người lắp cánh cửa mới, hắn chỉ suy nghĩ một cách đơn giản là để bảo vệ

văn nhà này - một căn nhà chỉ có một đứa con gái và lũ nhóc kia. Nhưng

giờ, hắn đang hối hận về việc mình làm… “cô ta” – Dương Phong nghiến

răng ken két

"Tại sao lại ở đây?"

Lạc Thiên vừa bước tới, tay bỏ vào túi quần nhìn Dương Phong với ánh mắt khó hiểu

“Chứ còn anh, làm gì ở đây, hai người đi cùng nhau sao?”

“Nghe đây, chỗ này không phải là nơi mà em có thể đến. Sao lại biết chỗ

này hả?” Lạc Thiên trừng mắt giận dữ. Thằng nhóc này không biết kiểm

soát hành động của nó hay sao. Tại sao lại có thể làm một việc mà không

thèm suy nghĩ gì đến hậu quả vậy chứ

“Tôi hỏi anh, hai người về cùng nhau sao? trả lời tôi đi”

Cúi gằm mặt xuống đất. Hắn không thể nào bình tĩnh được khi thấy Lạc

Thiên cũng có mặt ở đây. Lại còn bảo đâ


Duck hunt