
uy sụp.
Vưu Vụ không nhìn thấy cảm xúc của tôi suy sụp, chỉ là đang bận rộn
việc trên tay, lúc này, ngoài cửa có tiếng đập cửa, tôi đi mở cửa, đứng
ngoài cửa là một chú hơn ba mươi tuổi.
Chú thấy là tôi, hỏi: "Vưu Vụ có đây không?"
Tôi gật đầu, chú ấy trực tiếp vọng vào bên trong kêu "Vưu Vụ a, chú là chú Lý."
Vưu Vụ đang bận việc bên trong, vừa nghe thấy liền 'a' một tiếng,
tiếp theo bóng người cũng đi ra, nhìn thấy người tới, ngọt ngào kêu một
tiếng: "Hiệu trưởng Lý"
A, dường như chú này là hiệu trưởng của trường học Vưu Vụ bọn họ!
"Vưu Vụ a, chú nhờ cháu chuyện này, nhất định cháu phải giúp chú." Hiệu trưởng Lý vội vàng nói.
Vưu Vụ gật đầu, hỏi chú ấy chuyện gì mà gấp như vậy.
Hiệu trưởng Lý nói, phấn viết cùng sách vở mà trường học cần dùng đều bị thiếu, đúng lúc cần mua, không may lúc này con dâu của hiệu trưởng
Lý lại sắp sinh, trong nhà lại ít người, chú ấy vừa phải chăm sóc người
nhà, vừa phải làm việc cho trường học, cảm thấy chật vật, vì thế đã tìm
học trò chú ấy tín nhiệm nhất để giúp đỡ.
Vưu Vụ có thành tích tốt, nhân phẩm tốt, cho nên hiệu trưởng đặc biệt thích cô ấy, thường xuyên nhờ cô ấy vào trong thành phố mua giúp đồ vật này nọ, Vưu Vụ cũng không cảm thấy phiền, mỗi lần đều đồng ý giúp đỡ.
Lần này, Vưu Vụ cũng đáp ứng, chờ sau khi hiệu trưởng Lý đi rồi, Vưu
Vụ cười tủm tỉm nói với tôi: "Vậy là tốt rồi, tôi có thể vào thành phố
tìm anh tôi."
A, như vậy a, ánh mắt tôi lóe lóe, hỏi: "Tôi đây có thể đi cùng không?"
Vưu Vụ có chút kỳ quái nhìn tôi liếc mắt một cái, cũng không nghĩ gì thêm, liền đáp ứng.
Trong lòng tôi không khỏi vui vẻ, ai, hiện tại rốt cục đã hiểu được
nội tâm chính mình, xem ra, tôi đã thật sự thích người con trai không có nhân phẩm kia rồi!
Được rồi, tôi là tiểu cường* đánh không chết, cho dù hiện tại Vưu đại soái ca anh không thích tôi, tôi cũng nhất định sẽ đeo bám anh đeo bám
anh đeo bám tới cùng, đeo bám đến khi anh cũng thích tôi mới thôi!
Bởi vì hiệu trưởng Lý vội vã dặn dò, sau khi Vưu Vụ vội vàng nói rõ với bà mình xong, lên ngồi vào xe máy cày của người nhà hiệu
trưởng Lý, mặt mày rạng rỡ bắt đầu vào thành phố làm nhiệm vụ.
Xe máy cày đã nhiều năm tuổi, lúc bắt đầu chạy luôn lắc lư, khiến tôi ngồi bên cạnh Vưu Vụ, đầu choáng váng nặng nề, phỏng chừng là do bị
đong đưa mới thành như vậy .
Đường núi rất dốc, xe máy cày càng lay động lợi hại hơn, giống như
qua một thế kỷ xe máy cày rốt cục ngừng lại, sau đó thành công tiến vào
trong thành phố.
Cái gọi là trong thành phố bất quá cũng chỉ là một địa phương nhỏ,
chỗ xuống xe đầu tiên là một nhà ga, nhà ga không lớn, có mấy chiếc xe
dừng ở đây, có vài lái xe thì đang ngủ, vài lái xe đang mua bán.
Vưu Vụ nhìn người lái máy cày ở phía sau nói: "Chú à, chúng cháu đi mua vài thứ trước, chú chờ bọn cháy ở chỗ này ha."
Chú lái xe gật gật đầu, nói rằng 'cứ đi đi'.
Thế là Vưu Vụ liền kéo tôi, đặc biệt hưng phấn vừa chạy vừa nhảy lên.
Tôi nghi hoặc nhìn Vưu Vụ, sao Vưu Vụ lại kích động mạnh như vậy? Có
lẽ Vưu Vụ nhìn ra nghi hoặc của tôi, cười tủm tỉm nói với tôi: "Tôi mang cô đi tìm anh hai của tôi nha."
A, cô ấy biết anh hai của cô ấy ở đâu sao? Bỗng nhiên muốn gặp anh
ấy, tôi phát hiện trong lòng lại một trận khẩn trương, làm sao bây giờ?
Bộ dáng tôi bây giờ phong trần mệt mỏi, vội vội vàng vàng có phải rất
xấu hay không?
Tôi có chút ngượng ngùng, bởi vì bây giờ tôi đang suy nghĩ có nên
chỉnh lại trang phục của mình trước khi đi gặp anh ấy hay không.
Kết quả ngay tại lúc tôi đang bối rối tự hỏi, thì cô bé Vưu Vụ đã
dùng công phu thần tốc dẫn tôi đến trước một cánh cửa, tôi đánh giá cửa
kia là cửa gỗ, cửa đóng chặt, chung quanh là một vài quán tiện lợi cùng
bán thực phẩm .
Thùng thùng, Vưu Vụ gõ gõ cửa, bên trong xuất hiện một giọng nam hỏi: "Ai vậy."
"Là em, anh Lâm."
Bên trong một mảnh im lặng, sau một lúc lâu, có người ra mở cửa , cửa vừa mở ra, liếc mắt một cái tôi liền thấy được người con trai mà luôn
ngày nhớ đêm mong, nhất thời trong lòng một trận kích động.
Vưu Hòa mang vẻ mặt cổ quái nhìn chúng tôi: "Các cô tới nơi này làm gì?"
Vưu Vụ cười tủm tỉm nói: "Hiệu trưởng giao cho em chút việc, em đi
làm việc, nhưng Bảo Châu cô ấy nhàm chán, cho nên em cũng mang cô ấy đến thăm anh luôn." Vưu Vụ nói nhẹ tựa như mây bay gió thoảng, nhưng khi
nói đến đoạn tôi nhàm chán nên mang tôi đến thăm anh ấy thì ánh mắt kia
rõ ràng tràn ngập ái muội, đôi mắt tròn chuyển động giữa tôi cùng anh cô ấy giống như muốn tìm cái biểu tình gì đó.
Vưu Hòa giật nhẹ môi, mặc kệ cô ấy, sau đó tránh người để chúng tôi đi vào.
Tôi vừa đi vào đã bị cảnh sắc đầu tiên bên trong làm sợ tới mức sửng sốt một chút.
Ách? Ở đây có mạng sao? Phòng ở không lớn, một loạt máy tính sắp xếp
trên bàn, một vài cái, tôi đếm đếm, đại khái khoảng năm sáu người con
trai tuổi so với tôi không chênh lệch bao nhiêu, bọn họ ngồi cùng nhau,
sau đó nghị luận gì đó.
"Tiểu Tam, mỹ nữ bên cạnh em cậu là ai vậy."
Tiểu Tam? Tôi nghi hoặc nhìn Vưu Hòa, chẳng lẽ là đang gọi anh ấy?
Vưu Hòa nhìn tôi liếc mắt một cái, vẻ