
ốn tránh
tôi, cho nên mới một hai nói đối với tôi không có cảm giác.
"Cô!" Vưu Hòa lăng lăng nhìn tôi, nói: "Tôi thật sự là chịu em rồi."
"Ha ha......" Tôi ngượng ngùng nhìn anh, nói: "Vậy anh chịu thừa nhận rồi."
Vưu Hòa lại thở dài một hơi, tôi nhịn không được cau cái mũi, anh ca thán tức giận cái gì chứ.
Đang muốn mở miệng, Vưu Hòa bỗng nhiên giữ chặt cánh tay của tôi, sau đó đem tôi ôm vào trong lòng anh, nói: "Nhà của tôi thực nghèo, không
thể cho em cuộc sống giàu sang."
"Em biết."
"Anh không giỏi giang, không có nghề gì đặc biệt tinh thông, em không sợ theo anh về sau ba bữa sẽ không ăn no?"
"Em biết."
"Anh không ôn nhu, không lãng mạn, đi theo anh sẽ cảm thấy buồn và nhàm chán ."
"Em biết."
Vưu Hòa vẫn không tin nhìn tôi: "Em xác định......"
Mà tôi còn thực kiên định nhìn anh: "Phi thường xác định!"
"Aiz......" Vưu Hòa lại thở dài, nói: "Nếu đã như vậy, vậy cứ như vậy đi."
Cái gì như vậy như vậy?
Tuấn dung của Vưu Hòa chậm rãi càng gần mặt tôi, đôi mắt tôi trợn to, miệng bởi vì cảm thấy kinh ngạc hơi hơi mở ra, vừa vặn như ý của Vưu
Hòa.
Tôi có chết cũng không nghĩ đến, Vưu đại soái ca cũng có một ngày chủ động hôn tôi!
Này hôn không giống lúc trước chuồn chuồn lướt nước, có vài phần ôn
nhu, vài phần nồng cháy, vài phần bá đạo, thì ra, Vưu Hòa rất khát vọng
tôi......
Ha ha, tôi đã nói rồi, tôi là tiểu cường (con gián) đánh không chết,
Vưu Hòa khó theo đuổi, còn không phải ở trước mặt tôi ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ sao!
Vưu Hòa a Vưu Hòa, gặp gỡ tôi, anh liền nhận mệnh đi!
—Toàn Văn Hoàn—