Duck hunt
Số Mệnh Đã Định Đeo Bám Anh

Số Mệnh Đã Định Đeo Bám Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322345

Bình chọn: 9.5.00/10/234 lượt.

ười đẹp trai hơn hắn, có tiền hơn hắn, ép chết hắn, thử xem hắn có hối hận hay

không!" Chị tôi oán hận nói, trong mắt có kiên quyết.

Tôi nghi hoặc, nhỏ giọng hỏi: "Chị, chị nói 'hắn' đến tột cùng là ai vậy?"

Nhắc tới 'hắn', hai mắt chị tôi lại chảy ra hai giọt nước mắt, chị cố nén nước mắt, nói: "Em cũng quen, là anh chàng đẹp trai cách vách nhà

chúng ta."

A!

Tôi kinh ngạc, ông anh cách vách kia tôi biết, bộ dáng quả thật là

loại bà chị tôi thích, bất quá người nọ tựa như khối băng vạn năm, cho

tôi cảm giác giống như một cái xác không hồn, con rối, cho nên đối

phương cho dù bộ dạng rất đẹp trai, tôi cũng không có nửa phần cảm giác, nhưng chị tôi từ nhỏ đều mê luyến hắn, cũng từ nhỏ đến lớn theo đuổi

hắn, còn hắn thì không thèm nhìn chị bằng nửa con mắt.

Việc này, từ 'vứt bỏ' làm sao có thể dùng trong trường hợp này?

Bởi vì chị tôi thương tâm quá độ, lộ trình chúng tôi đi chậm chút,

mắt thấy sắc trời có chút ảm đạm rồi, để ý lộ trình về nhà còn một con

đường dài như vậy, mọi người lòng đều nóng như lửa đốt.

Cần phải trở về trước khi trời tối a, bằng không đường đêm sẽ không dễ đi.

Chị vẫn đang treo vẻ mặt bi ai phẫn nộ, vừa đi vừa nói cho tôi biết

tên kia là như thế nào vứt bỏ chị, sau đó nói cho tôi biết, chị ấy chọc

phải tên kia, vừa vặn tên kia cùng ba mẹ chúng tôi có lui tới mua bán,

khách hàng chính là Thượng Đế, ba mẹ sợ đắc tội Thượng Đế, vì thế trừng

phạt con gái, đem tiền tiêu vặt cùng thẻ vàng thẻ bạc của chị tịch thu

hết.

Cho nên, chị tôi nay cũng liền 'phá sản', hiện tại trên người chị một xu cũng không có, phòng thiết kế trang phục, cũng bởi vì chọc nhầm lông tên khốn lạnh lùng kia, cũng liền trở nên không đáng một đồng .

Cho nên, nay sự thật chính là chị tôi lưu lạc, ngẫu nhiên từ thành phố X rộng lớn chạy đến thôn nhỏ này tìm tôi......

Trước khi sắc trời sụp xuống, chúng tôi phong trần mệt mỏi chạy về Vưu gia.

Bà bà có chút ho khan, sắc mặt trắng bệch, cả người vô lực nằm ngủ

trên giường, chúng tôi tiến vào phòng, liền nhìn thấy bà bà đang muốn

rời giường, kết quả lại bởi vì cả người vô lực, thiếu chút nữa từ trên

giường ngã xuống......

"Bà nội." Vưu Hòa kinh hô, chạy lên mạnh mẽ đỡ lấy bà bà, vẻ mặt lo

lắng đau lòng: "Bà nội, bà bị bệnh nên nghỉ ngơi cho tốt, đứng lên làm

cái gì?"

Bà bà nhìn thấy cháu trai đã trở lại, rất cao hứng, cầm lấy tay Vưu

Hòa, không đáp hỏi lại: "Tên nhóc con này, gần đây đã chạy đi đâu."

"Bà nội, thực xin lỗi, về sau con sẽ không chạy loạn là được." Vưu Hòa lập tức thừa nhận sai lầm.

Bà bà thấy Vưu Hòa ngoan ngoãn nhận lỗi, vui vẻ chỉ chỉ, sau đó đem

tầm mắt chuyển đến trên người tôi: "A, đây là......?" Bà bà vừa thấy có

đến hai Bảo Châu, nhất thời nghi hoặc .

"Bọn họ là chị em song sinh, bà nội." Vưu Hòa một bên nhắc nhở.

"Ồ." Bà nội gật gật đầu, ánh mắt vẫn đánh giá chúng tôi: "Vưu Hòa a, đi lấy cho bà ít nước sôi."

Vưu Hòa đứng dậy, xuống bếp lấy nước sôi, bác sĩ Trình bởi vì trong

nhà có chút việc vặt, cho nên chưa cùng chúng tôi đến thăm bà bà, thấy

Vưu Hòa đã đi khỏi, tôi tiến lên nói với bà: "Bà à, bà không sao chứ."

Bà lắc đầu, nói: "Không có việc gì không có việc gì, bất quá chỉ là

bị cảm mà thôi, là Trình gia làm lớn chuyện lên." Bà nhìn nhìn chị tôi,

lại nhìn nhìn tôi, hỏi: "Sao cho tới bây giờ ta chưa bao giờ nghe cháu

nhắc đến cháu có chị em song sinh?"

"Này......"

"Này, bà lại không có hỏi, nó làm sao có thể nói cho bà." Tôi không

biết trả lời sao, chị tôi liền nhịn không được chen vào nói .

Tôi có chút tức giận nhìn chị, chị sao có thể nói chuyện cùng trưởng bối như vậy?

Chị tôi cũng có chút tức giận, thanh âm bén nhọn nói với tôi:"Nhìn

cái gì vậy, ta trước giờ đều như vậy, mày cũng không phải không biết."

Chị tôi từ trước đến nay đầu nói năng chua ngoa tâm đậu hủ, nhưng

bình thường những người cùng chị ấy kết giao đều bị vẻ ngoài hung hãn

của chị làm sợ hãi, cho nên, chị tôi trước giờ đều cô độc, nói đi nói

lại cũng là do cá tính điêu ngoa cổ quái của chị ấy.

"Cô bé này thật sự là......" Bà bà bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn chị lại

nhìn tôi, nói: "Hai chị em tính cách như thế nào lại khác nhau lớn như

vậy...... Bảo Châu, chị cháu đi vào nơi này, là muốn mang cháu đi, đúng

không?"

Vừa nghe đến phải đi, tôi vội vàng xua tay: "Không không không, cháu

không đi." Đùa sao, Vưu Hòa thân yêu của tôi còn chưa tới tay mà, nếu

đi, tình yêu của tôi phải làm sao bây giờ?

"Vậy?......" Bà bà nhìn chị tôi, lại nhìn tôi.

"Nhà chúng ta không ở được nhiều người như vậy."

"Việc này...... chị cháu vẫn còn đang đi học, chị ấy có thể đến

trường học trên thị trấn học, sau đó ở cùng với Vưu Vụ, Vương bà, chị ấy sẽ không gây phiền phức gì cho chúng ta đâu." Vì có thể được ở lại, tôi cũng bắt đầu nói năng lộn xộn.

Chị tôi không tức giận, đang định nói chuyện, lại tại một giây bị tôi dùng ánh mắt cầu cứu nhìn chị ấy, kết quả chị tôi quả nhiên mềm lòng,

hừ một tiếng, quay đầu đi không để ý đến tôi.

"Là như vậy a, vậy là được rồi." Bà bà vừa nói xong, Vưu Hòa cũng rót xong nước đun sôi mang vào.

Tôi phát hiện, Vư