
hẹ nhàng lắc đầu, xoa xoa hai mắt, trước mắt hết thảy đều ổn định
lại.
"Tôi nói cô, cô cả ngày nếu không có việc gì thì đi ra ngoài đi bộ
đi, suốt ngày trong đầu nghĩ cái quái gì đó, khiến cho người khác tức
giận." Vưu Hòa nói xong, chân vừa nhấc, liền chuẩn bị tránh qua.
Theo bản năng, tôi lập tức đỡ lấy cái trán, liên tục kêu: "Ôi, em đau đầu."
Vừa mới nghe tôi bị như vậy thì Vưu Hòa lập tức la lên, vẻ mặt không
kiên nhẫn nói: "Cô có chịu yên hay không? Nếu không tôi sẽ đi nhờ bác sĩ Trình tới tiêm cho cô."
Tiêm?!
Ta sợ nhất cái đó !
"Ô ô ô...... Em đau đầu, anh là một người đàn ông, không thể hi sinh
một chút đỡ em lên trên giường nghỉ ngơi sao?" Tôi vẻ mặt ủy khuất nhìn
anh, biểu tình quả thực giống như nói 'anh không giúp đỡ em em sẽ chết
cho anh xem'.
Vưu Hòa bất đắc dĩ, thật đúng là nghe lời đỡ tôi, sau đó thật cẩn thận đem tôi đặt bên giường.
"Em muốn nằm xuống."
Vưu Hòa cũng nghe lời, liền xốc chăn lên cho tôi ngủ, anh vừa muốn
đứng dậy, ánh mắt của tôi chợt lóe, một giây sau liền kéo anh xuống.
Chính là dùng sức rất mạnh, ko cần biết có chết hay không, trực tiếp kéo anh vào lòng tôi.
Đầu Vưu Hòa hung hăng đụng vào giữa ngực của tôi, tôi cùng anh ta
đồng thời thét lớn một tiếng, Vưu Hòa đang muốn đứng dậy mở miệng tức
giận mắng tôi, tôi nhanh chóng phản ứng, đứng lên nắm cổ áo của anh,
trực tiếp thực hiện hành vi "sỗ sàng".
Môi Vưu Hòa không phải lần đầu tiên thưởng thức, gặp sự kiện ngoài ý
muốn trong phòng nhỏ làm tôi cảm giác được môi anh ấm áp cùng ngọt ngào
hơn trước, vì thế tôi liền rơi vào cảm giác mê luyến nụ hôn của anh.
Đáng tiếc người đàn ông này rất lạnh lùng theo đuổi quá khó khăn,
theo đuổi không kịp, số lần hôn môi ít đến đáng thương, vì thế mỗi lần
đều là tôi chủ động bày ra một phen 'ngoài ý muốn' sau đó lại quang minh chính đại chơi trò vô lại với Vưu đại soái ca.
"Cô dám......" Vưu Hòa chịu không nổi muốn đẩy tôi ra, miệng vừa muốn mở miệng nói chuyện, kết quả tôi liền thừa cơ xâm nhập vào trong miệng
của anh ta, ăn đậu hủ thật to.
Lúc này Vưu Hòa tức giận, dùng sức đẩy tôi ra , màu da trắng nõn không biết là tức giận hay thẹn thùng, có chút đỏ ửng.
"Anh nha có tật xấu!"
Lần trước tôi cùng anh ta, anh ta cũng mắng tôi như vậy, lòng tôi nghĩ, anh sẽ không đổi một câu kịch khác sao?
Vưu Hòa mắng xong định chạy, tôi lôi kéo anh vẻ mặt ủy khuất nói:
"Anh vừa mới hôn em, cổ nhân nói, nam nữ thụ thụ bất thân, chúng ta đã
có da thịt chi hôn, anh chẳng lẽ không nghĩ muốn đối với em phụ trách
sao?"
Vưu Hòa hất tay tôi ra, cả giận nói: "Cô đi ăn shit"
Người đàn ông này bắt đầu giận đến động liền không tốt tính như vậy?
Ai, bất quá tôi cũng thật kỳ quái, lại mạc danh kỳ diệu thích anh ta như vậy, còn yêu khắc cốt ghi tâm.
Tôi lôi kéo tay Vưu Hòa, vẻ mặt thật sự kiên định nói: "Vưu Hòa, em thật sự thật sự rất yêu anh."
Vưu Hòa giật nhẹ môi, đáy mắt hiện lên một tia hào quang, cũng rất
mau biến mất: "Thực xin lỗi, tôi không thương cô." Nói xong, liền bỏ tay của tôi ra, biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Thực xin lỗi, tôi không thương cô.....
Thực xin lỗi, tôi không thương cô......
Những lời này lặp đi lặp lại trong đầu tôi, tôi mơ màng, tôi sửng sốt.
Đưa tay nhẹ nhàng đặt lên trái tim, tôi phát hiện trái tim của tôi có tiếng đập, nhìn bóng dáng Vưu Hòa đi xa, lúc này đây tôi thật sự cảm
thấy bị thương......
Vưu Hòa!
Chẳng lẽ, tôi thật sự nên buông tha cho anh sao?
"Khụ khụ...... Khụ khụ......" Không biết có phải bởi vì ăn
nấm độc hay không, hay là bởi vì nội tâm đau thấu dẫn đến nội thương,
tôi không còn sức nằm dài trên giường, không ngừng ho khan.
"Này, cô làm sao vậy?" Là Vưu Hòa, anh ta không phải đi ra ngoài sao? Như thế nào lại trở lại?
Tôi thương tâm quá độ, nhìn thấy Vưu Hòa bỗng nhiên trở về, ánh mắt
nhất thời sáng lên, đầu suy nghĩ nhanh một vòng, tôi nghĩ đến chiêu khổ
nhục kế, vì thế liền tử tế sống chết nói: "Aiz, anh quản tôi làm cái
gì......"
Nói xong giả bộ ho khan hai lần.
"Bệnh tình cô không phải tăng thêm chứ, nếu không chịu được tôi sẽ gọi bác sĩ Trình tới xem cho cô."
"Không cần!" Tôi mạnh mẽ đứng dậy, giữ chặt tay Vưu Hòa, lại không
nghĩ là từ trên giường rớt xuống, 'phù phù' một tiếng, mông của tôi ngã
đau đớn.
"Ô ô ô...... Đau đau đau!"
"Ai, cô thật sự là......" Vưu Hòa bất đắc dĩ thở dài, vẻ mặt vừa tức
lại bất đắc dĩ, cuối cùng anh xăn tay áo, đến cạnh tôi, nhưng không có
đỡ tôi, mà là ngồi xổm bên cạnh tôi rồi nói với tôi: "Tôi tốt như vậy
sao, cô khăng khăng một mực yêu tôi như vậy sao?"
"Đúng, em yêu anh." Tôi thật sự kiên định nhìn anh, có lẽ ngay cả
chính tôi cũng không biết lý do vì sao thương anh, anh ngoài bộ dạng anh tuấn, thật đúng là không có ưu điểm gì khác.
Danh tiếng kém, tính tình kém, không ôn nhu, không lãng mạn......
Nhưng tôi chính là trúng cổ của anh, sống chết liền nhận định anh.
"Vưu Hòa, anh không cần cự tuyệt em, em nhìn ra, anh cũng thích em."
Mỗi khi tôi tới gần anh, anh tuy rằng lời nói lạnh nhạt nhưng cũng không bài xích, cho nên tôi bắt đầu hoài nghi, Vưu Hòa anh cố ý mu