Insane
Sói Tài Gái Sắc

Sói Tài Gái Sắc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323703

Bình chọn: 7.5.00/10/370 lượt.

ởng thương yêu nhiều năm của Lâm Gia Thịnh thì nên vì Lâm thị mà gánh vác một chút trọng trách.

Tô San nhất thời có cảm giác bị ép buộc lên Lương Sơn.

Hai bàn tay khẽ nắm lấy nhau, cô nhướng mày cười khẽ: “Có gì mà không dám?”

Trong ánh mắt Lâm Duệ thoáng qua một nụ cười, anh thỏa mãn mà gật đầu.

Sau khi ăn xong, mọi người liền quay trở lại công việc của mình, Trương Tử Nam đi theo Lâm Duệ lên lầu hai mươi chín.

“Ông chủ, ngài thật sự muốn giao toàn quyền phụ trách hạng mục quảng cáo này cho tiểu thư Tô San sao?” Trương Tử Nam không khỏi có chút lo lắng.

Mặc dù anh ta có từng quen biết với Tô San mấy năm, cũng tuyệt đối không

cho là cô bé kia là dạng người ngực lớn nhưng đầu óc chỉ như bình hoa.

Nhưng Tô San vẫn là người không có kinh nghiệm.

Lâm Duệ ngồi ở chiếc ghế da lớn trong phòng làm việc, không ngẩng đầu lên mà nói: “Sao vậy? Cậu hoài nghi quyết định của tôi?”

Không có ai hiểu rõ ràng về năng lực của Tô san hơn anh.

Cô bé kia bình thường nhìn hậu đậu, nhưng đến lúc gặp việc quan trọng thì cô sẽ biết nắm lấy cục diện chính.

Giống như phiên tòa năm đó, ông ngoại tìm đến cho anh ba vị luật sự tài danh, nhưng cũng không bằng một lời nói khéo léo của Tô san.

Nơi tòa án nghiêm trang lại bị một cô bé học cấp hai cứng cỏi dẫn dắt.

Nghĩ lại tình cảnh lúc ấy, khóe môi Lâm Duệ không tự chủ khẽ nâng lên. Nụ

cười nhàn nhạt này làm cho cả khuôn mặt anh trở nên nhu hòa hơn.

Một lát sau, anh liền thu hồi lại nụ cười ấm áp kia, trở lại bộ dạng cao cao tại thượng mà xa cách.

Đóng lại nắp bút, Lâm Duệ nhìn lại mấy văn kiện mình vừa ký, thản nhiên nói: “Cậu hãy yên tâm đi, Tô San là người nếu như đặt trách nhiệm nặng nề

lên người cô ấy, cô ấy sẽ tuyệt đối hoàn thành tốt, không làm người khác thất vọng.”

Ông chủ lớn nhất đã nói như vậy thì Trương Tử Nam còn gì để mà nói nữa.

Anh ta thở dài một cái, nhận lấy tài liệu: “Được rồi, vậy tôi đi ra ngoài trước.”

“Khoan đã.” Lâm Duệ đặt bút xuống, ánh mắt sắc bén bắn về phía Trương Tử Nam

rồi nhẹ giọng nói: ”Trước tiên hãy làm rõ cho tôi biết chuyện liên quan

đến Tần Trọng là sao?”

Thân thể Trương Tử Nam đột nhiên cứng đờ. Anh ta chậm rãi xoay người lại, cúi đầu giống như một đứa bé làm sai chuyện gì đó.

Thấy Trương Tử Nam không nói gì, Lâm Duệ cũng không vội vàng thúc giục, chỉ duỗi ngón trỏ, gõ nhẹ từng cái lên mặt bàn.

“Lộc cộc, lộc cộc…………”

Tiếng vang thanh thúy này thật sự giống như một áp lực khổng lồ đối với

Trương Tử Nam, đến khi không chịu nổi nữa anh ta mới chịu mở miệng: “Ông chủ, tôi không phải là cố ý, tôi thật sự không phải là cố ý.”

“Tần Trọng là bạn trai của tiểu thư Tô San năm học thứ ba ở đại học, lúc ấy

ngài đang nằm viện, cho nên tôi không dám làm phiền.”

“Mà đợi đến khi ngài xuất viện, thì tiểu thư Tô San cùng với Tần Trọng đã chia tay, cho nên tôi cũng không muốn nhắc lại.”

Âm thanh của anh ta càng ngày càng thấp, rốt cuộc Lâm Duệ cũng bắn ra ánh mắt sắc bén.

“Không phải tôi đã nói, mọi chuyện liên quan đến San San đều phải nói rõ cho

tôi biết sao?” Anh nghiêm nghị nói với Trương Tử Nam.

“Vô cùng xin lỗi.”

Lâm Duệ nặng nề thở ra một hơi: “Thôi, lần sau không được như vậy nữa. Cậu

hiện tại đem tất cả hồ sơ lúc San San học đại học đến đây cho tôi.”

Một tiếng sau---

Lâm Duệ không nhúc nhích ngồi ở bên bàn, nhưng tấm hình ở trong tay anh bị vò lại, trong hình là một đôi nam nữ đang ôm nhau.

Lấy một vườn hoa tường vi làm nền, hai người ôm hôn nhau thắm thiết.die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on

Mà ở trong tấm hình này có thể mơ hồ nhìn thấy tay của người đàn ông đang thăm dò vào trong vạt áo khoác màu đỏ của cô gái…………

Lâm Duệ cảm thấy hình ảnh này thật sự khó coi. Anh nhắm mắt lại, cả thân thể đều không còn chút sức lực.

Ly cà phê trên bàn sớm đã nguội lạnh, trên mặt còn có một lớp váng mỏng.

Nó dính dính, chua chat, giống như tâm trạng anh lúc này.

Lâm Duệ bưng ly cà phê lên, uống một hơi hết sạch, cái ly không được đặt lại ở trên bàn phát ra tiếng chát nặng nề.

Anh lấy tay che hốc mắt khô khốc, cúi đầu cười thật thấp.

Ròng rã bốn năm, hơn một ngàn ngày đêm, anh học tập, làm việc giống như là điên cuồng.

Mệt mỏi, yếu đuối? Không sao, chỉ cần tỉnh lại thì sẽ tiếp tục cố gắng.

Nhập viện? Cũng không thành vấn đề, anh vẫn sẽ tiếp tục làm việc ở trên giường bệnh.

Anh làm vậy vì cái gì? Không phải là để có một ngày đường đường chính chính trở về Du Lâm, trở lại bên cạnh Tô San sao?

Nhưng thế mà anh lại quên mất, sẽ không còn ai đứng ở chỗ cũ đợi anh……..

Mười giờ đêm Tô San nhận được điện thoại của bệnh viện, giọng nói bình thản

của y tá vậy mà khi vào đến tai cô lại giống như là tiếng sét.

“Đây là bệnh viện Nhân Dân, xin hỏi đây có phải là số máy của người nhà Lâm Duệ tiên sinh không hả?”

“Hả……….đúng rồi, anh ấy bị gì sao?”

“Làm phiền cô mau mau tới đây một chuyến. Anh ấy bị tai nạn xe cộ.”

Khi Tô San lảo đảo nghiêng ngả chạy tới bệnh viện thì Lâm Duệ đã tỉnh lại từ trong cơn hôn mê tạm thời.

Anh thản nhiên liếc mắt nhìn Tô San quần áo xốc xếch, đầu tóc rối bời, ngay sau đó vẻ mặt không có gì cúi đầu xuống, không để ý