
i đi… Bà ấy cứ chờ cháu suốt!”
…
“Mẹ! Con sai rồi!”
Anh quỳ bên giường, ghé đầu vào bờ ngực đã lạnh như băng của bà, sự ấm áp trong ký ức đã chẳng còn nữa…
“Mẹ! Con xin lỗi! Con không chăm sóc tốt cho mẹ, con không nghe lời
mẹ làm một người tốt, con không thực hiện được kỳ vọng của mẹ, trở thành một cảnh sát…”
Cha dượng vỗ vai anh, nghẹn ngào nói: “Chú đã cho bà ấy tất cả mọi
thứ rồi, bà ấy vẫn luôn nhìn về cánh cửa, cố gắng đến hơi thở cuối cùng, bà ấy nói… là bà ấy có lỗi với cháu, là bà ấy hại cháu…”
“Mẹ!” Hàn Trạc Thần lật chiếc khăn phủ màu trắng lên, nắm chặt lấy
bàn tay không còn độ ấm của bà: “Mẹ đi rồi, tất cả những thứ con làm còn có nghĩa lý gì đâu…”
—
Từ ngày anh đuổi A May đi, nàng không hề trở lại lần nào nữa.
Hàn Trạc Thần vẫn tiếp tục cuộc sống giống như trước, làm những việc
không muốn làm nhưng không thể không làm, trải qua những ngày tháng
không muốn qua nhưng không thể không qua.
Thỉnh thoảng anh có nhớ tới A May, cảm thấy thế giới này thật hài
hước, cô có lẽ sẽ không nghĩ được rằng: anh cả đời này sẽ không quên
sinh nhật cô, bởi vì ngày sinh nhật của cô chính là ngày giỗ mẹ anh…
Một ngày sau đấy một tháng, anh cùng đại ca, thêm cả bà vợ mới cưới
dính lấy đại ca như keo như sơn, và An Dĩ Phong uống rượu nói chuyện
trong căn phòng được bao trọn.
“Sao vậy?” Anh hỏi An Dĩ Phong.
An Dĩ Phong nâng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch. “Em chưa bao
giờ thấy qua loại phụ nữ như thế, em dậy từ tờ mờ sáng đi tìm cô ấy thổ
lộ, em thề non hẹn biển cả một buổi, thật tình chân thành đến nỗi chính
bản thân em cũng xúc động, mà cô ấy một câu chưa nói cũng không tính,
lại còn gọi điện về tổng bộ nói: ‘Tôi gặp phải một người bị thần kinh
phân liệt nghiêm trọng, xin lập tức phái người tới đây đưa anh ta định
bệnh viện tâm thần để đánh giá bệnh tình, tránh khỏi gây nguy hại cho
những người khác! Địa điểm là…”
Hàn Trạc Thần nói: “Cậu tự thấy thỏa mãn đi, cô ta chưa tống cậu vào ngục là may rồi.”
“Em không tin! Em mà không thể lay động được ý chí sắt đá của cô ấy!.”
Anh đạp vào chân An Dĩ Phong một phát: “Cậu mẹ nó giống một thằng đàn ông tí đi được không? Lôi lôi kéo kéo một đứa cảnh sát nữ làm gì? Sớm
muộn gì cũng tự lôi chính mình vào tròng cho xem.”
An Dĩ Phong nâng chén rượu lên rồi lại đặt xuống, lớn tiếng nói: “An
Dĩ Phong ta nếu không chinh phục được cô ấy, ta sẽ đi thi học viện cảnh
sát, cả đời này sẽ dây dưa với cô ấy!”
“Được!” Hàn Trạc Thần vỗ vai cậu ta, cười vang nói: “Tôi muốn thi học viện cảnh sát đến phát điên rồi, chúng ta cùng đi thi, mẹ nó, chờ đến
khi tôi làm cảnh sát, mỗi ngày tôi…”
“Hai cậu tỉnh táo lại đi.” Vị đại ca vốn vẫn đang tình ý miên man,
mười ngón tay lồng vào nhau với đại tẩu cuối cùng cũng nhận ra sự tồn
tại của họ, mở miệng nói với sang: “Các cậu muốn đi làm cảnh sát, trật
tự xã hội này không biết sẽ loạn thành cái dạng gì!”
“Bọn em làm sao cơ?” Hàn Trạc Thần nói: “Hai người chúng em nếu làm cảnh sát, nhà tù chắc chắn sẽ phải mở rộng thêm.
“Có chí anh hùng đấy, có hoài bão đấy! Kiếp sau đi mà thực hiện đi…”
Đại ca nói xong quay sang nhìn An Dĩ Phong: “Phong, cậu cắt đứt sớm
với đứa cảnh sát nữ kia đi, dây dưa với cô ta không tốt với cậu đâu.”
“Đại ca, em có chừng mực!”
“Cậu có chừng mực?” Hàn Trạc Thần ôm lấy bả vai An Dĩ Phong, nói với
anh ta một cách thành khẩn: “Đầu năm nay chơi cái gì tốt không chơi, vì
sao lại học người ta đùa giỡn với tình cảm chứ… Muốn học cũng phải học
theo tấm gương sáng là tôi đây này, hôm nay có rượu hôm nay say, chớ để
hoa rơi chỉ bẻ cành…”
Anh tỏ vẻ không phát hiện ra ánh mắt giết người của đại ca, giơ tay
vẫy vẫy người phục vụ ở ngoài, “Tìm cho tôi hai mỹ nữ tới đây… vóc
người phải tốt nhất…”
Chưa đến ba phút, hai cô gái vóc người hạng nhất ngồi xuống giữa hai người họ.
Anh mới chỉ ôm lấy một cô, đang dùng ánh mắt đánh giá ba vòng của cô
nàng, bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, giương mắt nhìn chỉ thấy ánh
mắt An Dĩ Phong lấp lánh ý cười.
Anh quay đầu lại một cách cứng nhắc, A May đang đứng trước của phòng, cô mặt một chiếc váy dài màu xanh nhạt, quấn quanh thân hình mảnh dẻ,
nhìn thoáng qua dường như gầy đi một vòng so với trước đây.
Cô nhìn vào người phụ nữ trong lòng anh, lạnh lùng nói: “Xin lỗi, xin nhường lại chỗ này cho tôi, đây là vị trí của tôi.”
Hàn Trạc Thần từ từ buông xuống cánh tay đang khoác lên vai mỹ nữ, nâng cằm mỹ nữ có vóc người siêu chuẩn đang tức giận kia lên.
Mỹ nữ rất biết điều đứng lên, trước khi đi còn hôn nhẹ lên khuôn mặt anh, nũng nịu nói: “Lúc nào rảnh rỗi liên lạc lại nha!”
“Không cần, cám ơn!”
Sau khi anh nói xong, An Dĩ Phong hoàn toàn không thèm nể mặt anh mà
cười một cách điên cuồng, cười đến mức anh rất muốn cầm chai rượu đập
xuống khuôn mặt cười hết sức đáng ghét kia.
Hàn Trạc Thần châm một điếu thuốc, khi thở ra làn khói đậm đặc anh đã thấy khuôn mặt A May hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Từ khi nào anh đã bắt đầu hút thuốc?”
Cô không biết anh đã từng hút từ lâu, sau lần cai nghiện lần trước, ngay cả thuốc cũng cai.
Thế nhưng bây giờ anh đã hút