Polaroid
Sói Và Dương Cầm

Sói Và Dương Cầm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325563

Bình chọn: 9.00/10/556 lượt.

lại, cảm giác rất không tệ, trong lúc

hít vào thở ra, nicotine sẽ làm tê liệt đi nhiều lần trái tim đau khổ mà anh không thể nào vứt bỏ được.

Nhất là lúc nửa đêm, khi anh khó đi vào giấc ngủ, anh hút một điếu

rồi lại một điếu, có thế mới phát tiết được sự kiềm chế và mâu thuẫn

đang giãy dụa trong lòng, có thế mới nhắc nhở chính mình rằng: mình là

Hàn Trạc Thần như trước đây, chưa hề thay đổi.

“Vì sao lại đến đây?” Hàn Trạc Thần ngồi dựa trên ghế sofa, nghiêng

người nhìn khuôn mặt của cô: “Tôi không nghĩ ra loại đàn ông như tôi còn điểm nào đáng giá để em lưu luyến?”

“Vì từ trước đến giờ anh chưa từng nói không lấy em…”

Cô lẳng lặng đứng đối diện anh, chưa lần nào đôi mắt cô lại ánh lên

sự lý trí đến như vậy: “Em biết rằng em đã hỏi chuyện này vô số lần rồi, thật ra mỗi lần đó câu trả lời mà em muốn nghe là: tôi sẽ không lấy em, tôi chỉ chơi đùa với em thôi, em đừng ngây thơ nữa!”

“Sao em không nói sớm chút? Tôi sẽ không lấy em…”

“Em biết anh sẽ! Anh sẵn lòng chịu trách nhiệm vì sự kích động nhất

thời của anh, mặc dù về cơ bản là anh không yêu em. Anh là một người đàn ông tốt, anh có nghĩa khí, trọng cảm tình, đầy trách nhiệm, lại có

nguyên tắc của chính mình. Người đàn ông như anh đáng để một người phụ

nữ dùng cả tính mạng đi yêu.”

“Tôi mẹ nó là một thằng khốn nạn lòng lang dạ sói!”

“Anh không phải! Anh có cảm tình đối với em, anh chưa từng ràng buộc

tự do của em, em muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, vị trí bên cạnh anh

vẫn luôn giữ lại dành cho em, cho dù em có đi bao lâu…. Anh luôn luôn

mắng em bởi vì anh thật sự không thích em, cho dù anh có nổi giận với

em…. anh cũng không muốn em lãng phí tính mạng, anh luôn hy vọng em có

thể tìm được hạnh phúc của chính mình. Có đúng không?”

“Sau khi em rời khỏi tôi đi đổi gen à? Lần đầu tiên hỏi được những câu hỏi có chiều sâu như thế!”

“Thần, em sẵn lòng thay đổi vì anh, anh nói ra yêu cầu gì em cũng có

thể làm được, em chỉ xin anh đừng nổi cáu với em, để em ở bên cạnh anh,

được không?”

Trong đôi mắt của A May, hơi nước bất đầu ngưng tụ lại, mỗi lần anh

nhìn thấy nước mắt của cô thì lại thấy đau đầu, đau đến nỗi đầu muốn nổ

tung.

“Đừng khóc nữa, nghìn vạn lần đừng có khóc!” Anh đứng dậy ôm lấy bờ

vai gầy yếu của cô, vừa dỗ cô vừa nói: “Cô gái xinh đẹp thế kia mà còn

bị em đuổi đi, tôi còn chưa khóc, em khóc cái gì chứ!”

A May dừng khóc rồi mỉm cười, ôm ấy eo anh chu đôi môi nói: “Cô ta xinh đẹp gì đâu, cô ta đâu có xinh đẹp như em được!”

Anh quan sát kỹ khuôn mặt của cô, gương mặt trái xoan chuẩn mực của

người con gái phương Đông, nước mắt trong đôi mắt to tròn vẫn còn chưa

ráo, mỗi một lần chớp mắt đều động sóng đung đưa, đôi môi mỏng cố sức

chu ra, lại mang vẻ đầy đặn rất ngọt ngào.

Anh nhịn không nổi hôn một chút rồi cười ôm cô đi ra khỏi căn phòng

được bao trọn: “Rồi, em xinh, trong toàn bộ phụ nữ trên thế giới này em

xinh nhất!”

Cô cười, cười rất hạnh phúc mãn nguyện!

A May là một người con gái tốt, cô đáng có được hạnh phúc chính cô tự mình theo đuổi.

Hàn Trạc Thần không chỉ muốn kết hôn với cô, mà anh còn muốn thử yêu cô.

Chỉ tiếc rằng không yêu chính là không yêu, không có cách nào thay đổi.

Cô, vĩnh viễn không làm cho anh có được cảm giác tê dại tinh thần, cái thứ cảm giác muốn ngừng mà ngừng không được.



Có một số người mà bản thân cho rằng cô ấy sẽ rời khỏi, thế nhưng cô ấy luôn luôn quay trở về.

Có một số người mà bản thân cho rằng cô ấy sẽ cả đời không rời mình đi, thế nhưng cô ấy lại rời đi.

Cái ngày mà A May rời khỏi anh, mặt trời tỏa sáng chiếu xuống mặt đất, trời trong nắng ấm không dễ gì thấy được.

Anh nhận được một cuộc điện thoại từ Cửu thúc của Khi Dã gọi tới:

“Hàn Trạc Thần, cậu giao An Dĩ Phong ra đây, không thì đừng trách tôi

trở mặt.”

Giọng nói của Cửu thúc còn cứng rắn hơn cả lời nói của ông ta, anh vừa nghe liền biết An Dĩ Phong đã gây nên họa lớn.

“Cửu thúc, chuyện gì làm chú tức giận nhiều như vậy ạ? Xin chú bớt giận đi đã, cháu giúp chú dạy bảo nó là được rồi.”

“Thằng đấy giết con tôi! Ba giờ chiều nay, cậu dẫn nó tới gặp tôi.”

Anh sững sờ nửa phút, đến khi phục hồi lại tinh thần thì điện thoại đã bị cắt mất rồi.

Khi Dã là một bang phái lớn trong giới, về căn bản thì thế lực ngang cơ với bọn họ.

Thế nhưng Cửu thúc đã lăn lộn trong giới bốn chục năm, bọn họ mới

chân ướt chân ráo bước vào chỉ giống như bọn lớp dưới, về mặt nhân lực

thì kém hơn rất nhiều so với Khi Dã.

Cho tới nay, hai bang phái đều không động chạm đến nhau, nước giếng

không phạm nước sông, yên ổn vô sự, có đôi khi thỉnh thoảng chạm mặt,

anh cũng tôn trọng gọi ông ta một tiếng Cửu thúc.

An Dĩ Phong dám giết con của ông ta, thật sự là chán sống rồi!!!

Khi anh gặp được An Dĩ Phong, chỉ hận không thể đánh cho cậu ta một trận đế xả mối hận trong lòng.

Thế nhưng đánh rồi sao? Con trai Cửu thúc cũng không thể sống lại, lại vừa chẳng thể giải quyết được mọi chuyện.

“An Dĩ Phong, cậu không muốn sống nữa thì tự đi mà nhảy từ trên sân thượng xuống, đừng có mà rỗi việc đi gây sự được không?”

“Em biết em sai rồi, Th