Polly po-cket
Sống Như Tiểu Cường

Sống Như Tiểu Cường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323580

Bình chọn: 7.00/10/358 lượt.

mình có gì đó đang lóe sáng lên, hóa ra tay tôi vẫn đang cầm cái búa. Họ sợ tôi có lẽ không đơn giản chỉ vì khí chất uy nghiêm tỏa sáng mà còn vì một vài nhân tố bên ngoài khác.

Tôi từ từ thả cái búa ra, đám người thở phào nhẹ nhõm và bỗng một trong số họ hét toáng lên: “Bảo vệ! Bảo vệ!”

Tôi hơi ân hận, tại sao tôi lại thả cái búa ra chứ? Những kẻ làm người khác khiếp sợ luôn là những kẻ xấu chứ không phải là người tử tế bao giờ. Bỗng nhiên, tôi không biết nên làm gì bây giờ, lúc nãy còn đang cầm cái búa ít nhất cũng có thể làm họ khiếp sợ, giờ có lẽ chỉ còn hai sự lựa chọn.

Cách thứ nhất là xông vào giữa đám đông uy hiếp Lý Dườn rồi đợi cảnh sát và Tiểu Hân đến, nhưng cách này nguy hiểm quá, nếu Tiểu Hân trở về mà không lấy được chứng cứ thì tôi sẽ trở thành tên khủng bố bắt cóc. Mà không biết chừng chưa kịp đợi đến lúc chị đến thì cảnh sát đã bắn chết tôi ngay tại hiện trường.


Vì vậy tôi đành lựa chọn cách kia. Sự bi thương hiện lên trên khuôn mặt tôi, tôi nhẹ nhàng tiến về phía Lý Dương, đám người khiếp đảm cứ lùi từng bước một, tôi thành khẩn nói với Lý Dương: “Chủ tịch Lý, lần này cháu đến đây là để nhận lỗi với bác.”

Lý Dương hết sức ngạc nhiên, tuy vậy nỗi sợ hãi trên mặt bà ta đã dần lùi đi, sự ngoại mạn đang chờ xem có nên xuất hiện không qua biểu hiện sắp tới của tôi. Tôi lại tiến đến gần bà ta them vài bước nữa.


Lý Dương có vẻ hơi hoang mang: “Đến để nhận lỗi sao còn mang theo búa?”


Tôi cầm cái búa trong tay, giọng phân bua đầy đau khổ: “Lần này cháu mang búa đến chính là để nhận lỗi, cố nhân cũng có người vác búa đến nhận tôi đúng không ạ?”


Lý Dương lạnh nhạt bảo: “Chưa nghe có ai vác búa đến bao giờ, cõng rìu nhận tội thì có biết.”


Lẽ nào không phải cõng búa ư? Thế là chuyện cổ tích chú Bảy kể sai rồi ư? Chú Bảy văn hóa thấp hại người ta thật. Cõng rìu nghĩa là gì nhỉ?

Tôi cũng không tính được gì nhiều nữa bèn thành khẩn nói: “Chủ tịch Lý, cháu chỉ nghĩ rằng vác búa đến thể hiện thành ý hơn thôi ạ.” Tôi cất tiếng khối rưng rức rồi nhét cái búa vào tay Lý Dương nói: “Chủ tịch Lý nếu bác thấy nhận tôi chưa hả giận thì bác cứ bổ cho cháu vài nhát, cháu sẽ không phản kháng đâu ạ.”

Ở dây có nhiều người thế này chắc bà ta sẽ không dám bổ tôi thật đâu.

Tôi khẽ nhích nửa bước chân để thay đổi tầm nhìn của Lý Dương một chút, như thế bà ta có thể nhìn thấy một cái biểu ngữ tuyên truyền gắn trên tường: “Biết luật không được phạm luật.”

Tôi và Lý Dương cứ thế giằng co, thời gian trôi đi từng phút, trong lòng tôi thầm đắc chí vì Lý Dương vẫn không nghĩ ra cách gì để đối phó với tôi.

Thời gian vẫn cứ chậm rãi trôi còn tôi đã bắt đầu cảm thấy lo lắng, cũng không thấy bóng dáng Tiểu Hân hay Lưu Dĩnh đến.

Cửa phòng bật mở, một bảo vệ xông vào, tôi thấy hơi hoảng.

Tôi bảo Lý Dương: “Nếu bác thấy không hợp lý để cháu đi đổi một cái rìu về đây.” Tôi quay đi định chuồn.



Lý Dương hét lên: “Đứng lại!” Rồi bà ta chỉ đạo bảo vệ: “Bắt lấy nó!” Tôi kêu gào thảm thiết, từ ngoài xông vào một đội cảnh sát, tôi đã nhìn thấy Lưu Dĩnh dẫn đầu, một mắt nhìn tôi mắt kia ngó quanh căn phòng, khi không nhìn thấy bóng dáng Tiểu Hân đâu, sắc mặt Lưu Dĩnh nhợt đi.

Mấy cảnh sát đi theo nhìn Lưu Dĩnh không nói không rằng, Lưu Dĩnh đứng đó trong thế khó xử.<>

Xem ra tình hình đang rất bất lợi cho tôi. Căn phòng trở nên hỗn loạn, tôi định nhân cơ hội này bỏ chạy.

Lý Dương tóm lấu tôi, mụ già ấy trông thế mà khỏe, còn tôi một người khí chất văn chương làm sao thoát ra được.

Lúc tôi đã cảm thấy không còn kế gì có thể áp dụng nữa rồi thì cánh cửa bỗng mở ra, Tiểu Hân và Tần Hạo Vĩ bước vào, tôi mừng quýnh chạy đến. Trên tay Tiểu Hân là cái đĩa VCD, chị giơ cái đĩa trên tay dõng dạc nói: “Lý Dương, bà đừng vội đắc chí, thuộc hạ của bà là Trịnh Tiểu Huy đã quay trộm lại những lần hai người giao dịch với nhau.”


Tôi thở một hơi thật dài. Cuối cùng họ cũng đã đến kịp, và còn mang cả chứng cứ mà chúng tôi chờ đợi đến.

Mặt Lý Dương biến sắc, bà ta cố tỏ ra trấn tĩnh nói: “Chứng cứ gì? Chắc chắn là làm giả.”

Tiểu Hân tiến lên bục trả lời lại: “Làm giả à? Vậy tôi sẽ mở đĩa cho mọi người cùng xem.”

Tiểu Hân nở nụ cười bí hiểm rồi nhìn khắp lượt hội trường nói: “Nhưng Trịnh Tiểu Huy còn quanh cả những tình tiết hấp dẫn khác giữa hắn và Lý Dương, những thứ rất buồn nôn, có vị nữ giới nào muốn rời khỏi hội trường không ạ?”

Hội trường bỗng chốc xôn xao, không ít các vị nữ giới bộc lộ thái độ khó chịu, nhưng xem ra chẳng vị nào có ý định bỏ đi.

Tôi mừng quá vì cứ lo là chứng cứ không đủ sức thuyết phục. Cũng may là Tiểu Huy nghĩ đến ngón đòn quay trộm, bây giờ chúng tôi đã hoàn toàn giữ thế thượng phong rồi.

Tiểu Hân đang chuẩn bị đưa đĩa vào máy tính thì bỗng Lý Dương lao đến như kẻ cướp chộp lấy cái đĩa trong tay Tiểu Hân. Tôi và Lưu Dĩnh xông vào túm chặt lấy bà ta. Mấy tay bảo vệ khi nãy đang không biết có nên tiếp tục giúp Lý Dương không nên cứ đứng đó như trời trồng.

Lý Dương rít lên: “Trưởng phòng Tần, còn không mau giúp tôi ngăn