
m,
Trung Quốc quả là đất rộng người đông, những kẻ ngốc nhiều như tài
nguyên để chúng tôi tha hồ mà khai thác.
Tiểu Thuý đang tiến về
sạp hàng của tôi, chuẩn bị cho một màn diễn mới, tôi ngẩng đầu lên,
chuẩn bị sẵn một nụ cười thiện cảm nhất để đón khách, người kia cũng
ngẩng đầu lên nhìn tôi, sao trông quen quen thế nhỉ? Tôi nhìn chăm chú,
cô ta bỗng "A" lên một tiếng.
Tiểu Thuý ngẩn ra, lẽ ra tiếng "A" đó là của nó mới phải, sau đó tôi sẽ nhặt một miếng ngọc
lên từ trong đống ngọc và bắt đầu diễn, thế mà chị ta lại cướp mất vai
diễn của Tiểu Thuý. Tôi giật bắn mình khi nhận ra người này chình là nữ
cảnh sát đã bắt tôi lần trước, chị ta tóm ngay lấy tôi: "Tên tiểu tử này hóa ra ở đây để hành nghề lừa đảo".
Tôi trở nên lóng ngóng,
trước kia cũng gặp phải cảnh sát nhưng kiểu tang chứng vật chứng rõ ràng thế này thì quả cũng ít gặp phải. Tiểu Thuý đứng ngây bên đường, chẳng
biết nên xử trí ra sao, tôi ra hiệu cho nó chuồn nhanh, nhỡ không may cả hai đứa đều bị bắt thì toi cơm, chúng tôi sẽ bị cảnh sát tách ra để hỏi cung, sau đó bắt đầu lên lớp chúng tôi.
Tiểu Thuý lùi dần về phía sau, nữ cảnh sát nhìn thấy nó liền nói: "Đứng im, theo tôi về đồn cảnh sát!"
Tiểu Thuý vội nói: "Em chỉ là người qua đường thôi, em chỉ là người qua đường thôi". Sau đó bỏ chạy.
Chị ta không đuổi theo Tiểu Thuý mà cứ tóm chặt lấy tôi, chẳng hiểu sao hôm nay chị ta lại một mình ra đây để tóm cổ tôi, chị ta cứ nhìn tôi chằm
chằm làm tôi cũng chẳng còn đầu óc đâu mà tìm mưu tính kế.
Tôi
nói với chính mình, cần phải bình tĩnh, cần phải bình tĩnh. Tôi thấy chị ta không mặc đồng phục, hay là tan ca đi qua đây nhỉ? Sao mà số tôi nó
đen đủi thế không biết? Đành giả ngốc, coi như chẳng hiểu gì. Tôi nói:
"Chị là ai? Không được bắt người vô cớ!"
Ai ngờ chị ta lôi từ trong túi ra thẻ cảnh sát: "Tôi là cảnh sát".
Tôi ngó kỹ tấm thẻ của chị ta, bên trên có đề tên: Lưu Dĩnh.
Tôi tiếp tục nhẹ nhàng nói: "Tôi làm ăn chân chính, cảnh sát cũng không có
quyền bắt người vô cớ được!". Việc đã đến nước này đành sống chết cãi
tội thôi. p>
Lưu Dĩnh cười lạnh lùng: "Lát nữa về sở cảnh sát sẽ có người chỉ ra cho cậu thấy tội ở đâu". <>
Lịch sử luôn lặp lại đến bất ngờ, tôi lại một lần nữa bị Lưu Dĩnh giải về
đồn cảnh sát, khác ở chỗ lần trước ôm một hộp đĩa, lần này ôm một túi
đồ.
Tôi vừa đi vừa vắt óc nghĩ cách thoát thân, tôi lại
bắt đầu nhệch miệng ra, thút thít khóc, chị ta quay lại liếc mắt nhìn
tôi, chẳng có tia sáng nào là của sự cảm thông, thương hại.
Tôi càng khóc lóc thảm thương hơn, cuối cùng chị ta không chịu nổi đành lên tiếng: "Cậu lại muốn gì nữa đây?"
Tôi lí nhí đáp: "Chị ơi, em sai rồi, chị tha cho em!"
Tôi sụt sịt cái mũi, khóc thêm vài tiếng nữa, sau đó nói với chị ta: "Chị ơi, cô em đang bệnh nặng".
Chị ta cười khanh khách, mỗi lần tôi kể câu chuyện này tệ lắm thì là không động lòng, đằng này chị ta lại còn bật cười.
Chị ta quay lại nói với tôi: "Lần trước bảo dì bệnh đúng không? Lần này lại đến cô ốm hả?"
Những câu chuyện về người ốm của tôi có bốn nhân vật, lần lượt là: dì, cô,
cậu, bác, mỗi lần tuỳ cơ ứng biến mà chọn ra một người.
Tình
huống này tương đối nguy kịch, nên tôi đã chọn lấy tác phẩm về cô mà kể, vì bản này tương đối li kì phức tạp, tình tiết du dương bi tráng, nhiều yếu tố xúc động lòng người, ví như phim Bản tình ca mùa đông, thuộc
loại truyện bi kịch tình cảm.
Những câu chuyện tôi kể thường thay
đổi theo đối tượng, nhưng tôi đã bỏ qua tính tiếp diễn của chuyện, tôi
quên khuấy mất lần trước tôi đã kể dì bị bệnh gì, đây đúng là một sai
lầm quá lớn.
Lưu
Dĩnh đột nhiên chậm bước, để tôi đi trước, xem ra chị ta muốn giám sát
tôi từ phía sau để tránh trường hợp tội phạm tẩu thoát, tôi cúi gằm mặt, nghĩ cách đối phó với cô cảnh sát này, một diễn viên giỏi là phải biết
nhập mình vào vai diễn. Khi đến khu đô thị đông người, tôi quan
sát xung quanh xem có cơ hội nào để trốn thoát không, người đông quá,
xem ra tôi có chạy cũng chỉ được vài bước là bị chị ta bắt lại ngay.
Tôi nghĩ ra được một mưu, đi thêm vài bước, tôi quay lại nhìn Lưu Dĩnh, chị ta giật mình dừng bước.
Tôi hét lên với chị ta: "Đừng có đi!" <>
Chị ta nhìn khắp không thấy ai xung quanh, rõ ràng tôi đang nói với chị ta, mặt chị ta rõ ràng thể hiện sự nghi ngờ.
Giọng tôi không nhỏ nên người đi đường cũng để ý theo.
Hai hàng nước mắt tuôn dài trên khuôn mặt tôi trông thật tội nghiệp khiến
mọi người ai nấy đều xúc động, hình ảnh một người đàn ông đau khổ hiện
ra.
Tôi đưa tay hướng về phía Lưu Dĩnh, bàn tay run run,
hàm răng tôi cũng theo đó mà lập cập, những người đứng gần tôi thậm chí
có thể nghe được tiếng răng va vào nhau. Tôi thấp giọng, ánh mắt đầy
tuyệt vọng, một vẻ đau khổ tột cùng. Tôi nói với Tiểu Dĩnh: "Mẹ Tiểu
Minh, em đừng đi nữa!"
Lưu Dĩnh một lần nữa nhìn quanh không thấy ai, chị ta nhìn tôi đầy nghi ngờ.
Tôi tiếp tục nói với chị ta, giọng càng đau khổ hơn, mang theo một thông
điệp khẩn cầu: "Mẹ Tiểu Minh, em đừng đi, anh biết người đàn ông đó
nhiều tiền hơn anh