Sống Như Tiểu Cường

Sống Như Tiểu Cường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322863

Bình chọn: 9.5.00/10/286 lượt.

từng lời miêu tả của bạn.

Phải

có tính đột phá, nếu phát hiện ra có khán giả kém tập trung, lập tức

phải thức tỉnh anh ta, không thể để anh ta làm ảnh hưởng đến tinh thần

của người khác.

Phải nói tiếng phổ thông, đừng dùng tiếng địa phương, nếu không sẽ mất đi sự ủng hộ của một bộ phận quần chúng. <>

Ba là: Không ngừng thêm mắm thêm muối cho các tình tiết.

Đừng bám mãi nội dung cốt truyện, khi người ta đã hiểu ngọn nguồn câu chuyện rồi, thì chắc chắn độ hứng thú của họ đối với câu chuyện của bạn sẽ

giảm nhiều, phải thêm thắt nhiều tình tiết lôi kéo sự quan tâm của khán

giả, tốt nhất là những thông tin có tính bí mật, những thứ tận đáy lòng

người là tà ác nhất, bẩn thỉu nhất, vô liêm sỉ nhất.

Lưu Dĩnh giận đến tái mặt rồi, cứ cố gắng giải thích với mọi người xung

quanh, nhưng một phụ nữ hám danh hám lợi mà bỏ rơi chồng con thì lúc này sự chống chế cũng chỉ là cố đấm ăn xôi mà thôi. <>

Lưu Dĩnh cứ định xông vào tôi thì lại bị mấy người phụ nữ thuộc phe chính nghĩa ngăn lại.

Lưu Dĩnh hét lên: "Tôi là cảnh sát, cậu ta là tội phạm!"

Mọi người ngây ra nhìn vào tôi, không hiểu Lưu Dĩnh nói thật hay dối.

Tôi nhìn thẳng vào mắt Lưu Dĩnh, một giọt nước mắt trong veo lăn dài trên má tôi, vẽ nên một hình vòng cung rồi rơi xuống đất.

Tôi nói: "Thực ra với em lúc nào anh cũng là kẻ phạm tội, lần nào em cũng

thích sắm vai cảnh sát, vậy mới có tính thuyết phục, em còn thích..."

Tôi dừng lại, làm bộ không thể nói tiếp điều khó nói ra, tôi lại dò xét xem phản ứng của người xem thế nào, hầu hết mọi người đều nhìn Lưu Dĩnh

bằng con mắt ghen ghét, cũng có một vài ánh mắt ngưỡng mộ, còn có một

người đàn ông nhìn cô đầy cảm kích, đầy xúc động, đầy thương yêu, ánh

mắt tôi lướt đến đâu người ta đều lần lượt điều chỉnh thái độ của mình

đến đó, đồng loạt nhìn Lưu Dĩnh đầy vẻ kỳ thị.

Tôi tiếp tục: "Nhưng anh chắc chắn người đàn ông đó sẽ không bao giờ biết hi sinh tất cả cho em như anh đâu".

Trong đám đông có một phụ nữ bật khóc thảm thương, tôi ngoảnh lại, hóa ra là

Tiểu Thuý, tôi thấy có cả Tứ Mao cũng đang trà trộn trong đám đông, hai

đứa không biết đến từ lúc nào.

Tiểu Thuý vừa khóc vừa tiến lại

trước mặt Lưu Dĩnh nói: "Chị à, chị không thể tiếp tục sai lầm nữa, tôi

đã từng phạm phải một sai lầm chẳng khác gì chị, giờ tôi đã đạt được cái mình muốn, nhưng lúc nào tôi cũng bị dày vò, nỗi đau ấy chẳng bao giờ

lành được, chị đừng đi theo vết xe đổ của tôi!"

Tiểu Thuý vừa khóc vừa quệt bàn tay đầy nước mắt nước mũi lên cái áo khoác bị kéo xộc xệch của Lưu Dĩnh.

Hai hôm nay Tiểu Thuý lang thang bụi bặm, vì vậy... Thôi, không cần miêu tả quá chi tiết đến vậy!

Tứ Mao khẽ chen vào ghé tai tôi nói nhỏ: "Tiểu Cường, đủ rồi, Tiểu Thuý

đang đánh lạc hướng mọi người, mình nên tranh thủ chuồn thôi".

Tôi tiếp cận Lưu Dĩnh, truyền thống cao đẹp của dân tộc Trung Hoa là phép

lịch sự, trước khi chia tay phải nói lời từ biệt.

Tôi buồn bã ghé đầu vào tai Lưu Dĩnh, gọi bằng giọng chân tình: "Mẹ Tiểu Minh".

Tôi chắc cô ta ghê sợ đến phát ói lên rồi, vì chính tôi cũng thấy ghê không chịu nổi nữa là, nếu không phải vì mấy bác nông dân trồng ra hạt gạo

quá vất vả thì tôi đã oẹ ra rồi.

Tôi thầm thì bên tai Lưu Dĩnh: "Em nổi giận thế này trông lại càng đáng yêu đấy".

Tôi tiến đến gần quá, chị ta tức giận co giò đạp tôi một cái, chân tôi đau khủng khiếp.

Mọi người xung quanh hết sức kinh ngạc, mụ đàn bà bạo lực này dám hành hung chồng ngay trước bàn dân thiên hạ.

Tiểu Thuý nhìn tôi đầy cảm thông, bỗng hai tay ôm mặt khóc toáng lên, không biết nó còn định diễn trò gì nữa.

Tiếng khóc sang sảng của Tiểu Thuý thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người. Tứ Mao đứng đằng sau lôi tôi ra, hai thằng lủi khỏi đám đông chuồn thẳng.

Từ xa tôi nhìn thấy Tiểu Thuý đang đưa bàn tay đầy nước mắt nước mũi lên

mặt Lưu Dĩnh, Lưu Dĩnh ra sức né tránh, nhưng hiềm nỗi quá nhiều quần

chúng đang hầm hầm phẫn nộ tóm chặt lấy chị ta.

Nhưng màn diễn hào hứng ấy tôi không được xem, Tứ Mao lôi tôi đi bằng được. Tôi ngồi trên giường bóp chân, con ranh ấy đúng là đang điên nên đạp một cái tím cả chân tôi. Cũng còn may Tiểu Thúy kể lại cho chúng tôi nghe về tiếp diễn của chuyện sau khi chúng tôi rời đi, sự thoả mãn tinh thần tạm thời xoa dịu nỗi đau thể xác trong tôi, mỗi lần đến đoạn cao trào tôi lại đòi Tiểu Thuý thuật lại thêm lần nữa. Tôi cứ giả vờ không tin mà hỏi lại Tiểu Thúy: "Không phải thế chứ? Sắc mặt của cô ta có thật trông khó coi đến thế không?"

Thực ra là tôi tin lắm chứ, nhưng vẫn muốn nghe Tiểu Thuý thuật lại sắc mặt khó coi như nuốt phải con ruồi của Lưu Dĩnh, trong lòng tôi sung sướng không tả nổi.

Tứ Mao tự nhiên lên tiếng phản đối: "Chuyện chán ngắt như thế mà hai người cứ nói đi nói lại mãi, có để cho người khác ăn cơm không hả?"

Tiểu Thuý nói: "Nhưng nãy giờ anh cứ ăn hết bát này đến bát khác, làm sao bọn em đợi anh ăn xong để kể chuyện tiếp được chứ".

Tuy là tôi đã giày xéo Lưu Dĩnh trong phút chốc, nhưng tôi biết lần này cô ta cũng không dễ dàng bỏ qua cho tôi đâu, ít nhất là thời gian


The Soda Pop