
ng ta, còn sau hôm nay
ông ta sống chết ra sao không liên quan gì đến tôi cả.
Ông ta gật gù, tôi tin chắc ông ta đã chấp nhận lời khuyên của tôi, trông dáng vẻ rất khó xử.
Tôi bỗng hiểu người đàn ông này khó xử điều gì, tôi rút giấy bút trong túi
ra, Trương Tiểu Cường tôi giờ đây đã là một công chức, trên người đương
nhiên lúc nào cũng có giấy bút, tôi nhanh chóng viết địa chỉ và số điện
thoại ra giấy đưa cho ông ta.
Ông này hỏi: "Cái gì vậy?"
Tôi trả lời: "Đây là địa chỉ liên lạc của chú Chín em, thuốc nổ chú ấy làm
tuy giá cao hơn của người khác nhưng chất lượng chắc chắn là số một, anh có bao nhiêu kẻ thù cũng có thể đặt hàng một lần luôn."
"Thật không?", ông ta hào hứng hỏi tôi, cuối cùng không còn thấy khó xử nữa, chúng tôi nhìn nhau cười vui vẻ.
Hoa hồng chú Chín tra qua việc bán thuốc nổ là cao nhất thị trấn, tôi cố trấn tĩnh niềm vui sướng trong lòng.
Ông ta rời cái bệ bê tông, tôi quệt mồ hôi, tiếp theo là phải ép mấy cảnh
sát thực hiện lời hứa, người đàn ông này quay lại nhìn tôi hỏi: "Người
anh em nhỏ tuổi, cậu còn định tự tử không?"
Tôi vội đáp: "Không chết nữa, cháu học tập theo chú, phải giết chết mụ đàn bà khốn đó, rồi sẽ tự tử sau."
Ông già giơ ngón tay cái ra tán thưởng: "Người anh em rất có chí khí, tôi
tính tối nay sẽ xả hơi một chút, vào hộp đêm tìm mấy em, ngày mai sẽ
tính đến chuyện báo thù."
Ông ta hỏi tôi: "Người anh em nhỏ tuổi, chúng ta cùng đi chứ?"
Gì cơ? Hộp đêm? Các chị em trong thị trấn tôi rất nhiều người vào thành
phố làm nghề này, tôi mà đi tìm các em lỡ bị họ nhìn thấy rồi truyenf
tin về thị trấn thì đúng là sự kiện đáng vinh dự! Mọi người sẽ cho rằng
tôi phát tài lớn, thậm chí là làm cán bộ lãnh đạo, nếu không làm gì có
tiền mà đi tìm các em để giải trí?
Ông ta lại trở nên khó xử nói
với tôi: "Người anh em nhỏ tuổi, nhưng chuyện đó của cậu không được,
đành thôi vậy, có duyên sẽ hội ngộ sau!"
Ông ta quay
người bước, tôi không kìm được liền níu lấy vạt áo ông ta, ông nhìn tôi
ngạc nhiên, tôi nhìn ông kỳ vọng, trong tim tôi đang có tiếng gào thét:
"Tôi rất ổn, tôi rất ổn, tôi thật sự rất ổn."
Ông ta rút trong
túi ra mấy trăm nhân dân tệ dúi vào tay tôi nói: "Người anh em nhỏ tuổi, tôi thấy áo cậu rách cả rồi, tôi vẫn còn tiền đây, nếu cậu không chê
thì cầm lấy đi mua mấy cái áo tốt một chút!"
Mọi việc trong thế
gian này đều có được có mất, chúng ta lúc nào cũng quẩn quanh giữa được
và mất, lúc bạn nhận thấy đang bị mất đi thì lại bất ngờ nhận được cái
mà ngay trong ý nghĩ mình cũng chưa nghĩ tới.
Mẹ vẫn nói: "Khiêm nhường là phép lễ nghĩa bất cứ lúc nào cũng không được quên."
Vì thế tôi nói với ông ta: "Anh thật có ý tốt quá!"
Ông ta ngây ra định rút lại tiền, trời, ông là người nước ngoài à, đến một
câu nói khiêm tốn cũng không hiểu, tôi dốc sức tóm chặt lại chỗ tiền
không để ông ta rút lại, hai chúng tôi tranh cướp quyết liệt.
Sau một hồi ông ta nói: "Hóa ra là cậu cần hả? ", ông ta rời tay khỏi mấy tờ tiền.
Khi nãy tôi vẫn chưa nói hết, bạn có được đến nơi thì nó lại tuột ra khỏi tay lúc nào không hay.
Cơ thể tôi nhanh chóng rơi xuống, tiếng gió ù ù quanh tai, trong đầu tôi
có một nỗi nghi ngờ không thể giải thích nổi, không phải là kẻ phá hại
sống lâu hay sao? Tại sao Tiểu Cường tôi lại có thể chết sớm thế này
được? Tuy vậy tôi nhanh chóng tìm ra lời giải, tôi vừa làm một việc tốt
đầu tiên từ xưa đến nay, báo ứng đúng là nhanh thật. Tôi rơi "bịch" xuống tấm lưới, hóa ra khi nãy trong lúc tôi và người đàn
ông kia giằng co, mọi người dưới đất đã căng một tấm lưới. Họ a lên vây
quanh xem tôi sống chết ra sao. Tôi ngồi lên cái đệm, những người xung
quanh thấy tôi không hề hấn đến một sợi tóc lấy làm thất vọng lắm. Không phải họ thất vọng vì tôi chưa chết, người ta có lạnh lùng đến mấy thì
vẫn có chút đồng cảm thế thái. Tuy có lạnh lùng nhưng trong mỗi người
đều có sự đồng cảm, mọi người đều không mong tôi chết nhưng tôi lẽ ra
phải bị thương đôi chút. Không mất một sợi tóc thế là có lỗi với tất cả
những người xem suốt nãy giờ chú ý theo dõi bạn.
Tôi vặn mình vặn mẩy, phát hiện thấy cánh tay vẫn còn cử động được, tôi thốt
lên một tiếng: "Ái chà". Mọi người xung quanh đều chăm chú theo dõi và
nhìn tôi đầy hứng khởi, hai vị cảnh sát và người đàn ông kia cũng chạy
xuống hỏi han tôi: "Cậu thấy thế nào?"
Thật ra tôi vẫn thấy hơi
đau nhưng nghĩ đến cứ lằng nhằng với mấy người này nhỡ ra họ lại trở mặt thì rắc rối to, tôi gượng đứng thẳng lên nói: "Tôi không sao."
Người xem xung quanh tản dần đi trong sự nghi ngờ. Hai vị cảnh sát và người đàn ông kia vẫn chưa chịu đi.
Lưu Dĩnh hỏi tôi: "Cậu không sao thật chứ? Hay đi viện khám xem thế nào."
Tôi nhấn mạnh thêm lần nữa: "Tôi không sao", tôi quay bước định bỏ đi, họ chăm chú dõi theo tôi.
Tôi lại quay lại nhấn mạnh với Lưu Dĩnh: "Chị đừng quên lời giao hẹn giữa chúng ta."
Lưu Dĩnh trả lời tôi: "Yên tâm, chỉ cần cậu không làm gì phạm pháp quấy rồi thì từ nay về sau tôi và cậu không còn liên quan gì nữa. "
Tôi
rảo bước rời đi, hôm nay thu