
của đồng chí Trương Tiểu Cường", nghe nói đây là giai đoạn một trong hàng loạt những hoạt động "Cảnh sát và nhân dân cùng xây dựng cuộc sống tươi đẹp" do sở cảnh sát phát động, mà sự kiện xả thân cứu người của tôi lại là một sự kiện điển hình để tuyên truyền về sự phối kết hợp giữa cảnh sát và nhân dân.
Tôi lọt thỏm trong rừng cảnh sát, giống như con chuột lạc giữa bầy mèo, nhìn quanh bốn phía đâu đâu cũng thấy cảnh sát mặt mũi tươi cười hớn hở, thấy thế tôi cũng đủ tim đập chân run.
Địa điểm chọn tổ chức hội nghị không đâu khác chính là rạp chiếu phim Kim Thành, ông giám đốc cách đây mấy tháng đã đuổi tôi và Tứ Mao ra khỏi đây giờ đứng cười tít mắt đón chúng tôi ở cửa, rõ ràng ông ta đã quên tôi, còn nồng nhiệt xông vào bắt tay tôi, tôi nhận ra được cái vẻ tự hào lộ rõ bởi ông ta được bắt tay với người anh hùng cứu người như tôi.
Tôi được người ta mời ngồi ở bàn Chủ tịch, đối mặt với hàng nghìn ánh mắt ngưỡng mộ của các đồng chí cảnh sát, tuy đã dần lấy lại được vẻ tự nhiên, tôi bỗng nhận ra Lưu Dĩnh và Vương Dũng đến ngồi ở bục trên, Lưu Dĩnh còn ngồi ngay cạnh hàng ghế của tôi, chúng tôi thoáng nhìn nhau rồi ai nấy ngồi nghiêm nghị nhìn về phía trước. Vẫn còn nhiều người xem đang vào hội trường, gồm cả rất nhiều nhân viên trong công ty tôi, thậm chí có cả Chủ tịch Lâm, giám đốc Giang và tổ trưởng Sa.
Ông Cục trưởng Lý bắt đầu thao thao bất tuyệt với bài diễn thuyết, miêu tả một cách sinh động những tình tiết câu chuyện diễn ra ngày hôm đó, rất mang tính truyện nhưng tôi cứ cảm thấy ông ta không kể về tôi mà là một tên ngốc khác, nếu câu chuyện này mà lan truyền đến thị trấn Tam Thủy chắc tôi và mẹ tôi sẽ bị loại trừ ngay.
Mấy lần tôi cứ nghĩ ông ta đã nói xong, kết quả là ông ta lại thuật lại một lần nữa từ một góc độ khác, cuối cùng tôi không chịu nổi, tôi bắt đầu ngọ ngoạy tứ phía, tôi thấy Lưu Dĩnh ngồi bên cạnh tôi mặt đỏ bừng.
Máy sưởi ấm không khí trong phòng bật không lớn, chị ta không thể vì nóng mà đỏ mặt được, vừa quay sang thấy tôi đang nhìn mình, chị ta vội quay đi rồi cúi gằm xuống, mặt trông càng đỏ hơn, tôi bỗng hơi bồn chồn, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu: Lẽ nào việc chị ta đỏ mặt có liên quan đến tôi sao? Ngày trước thím Sáu tôi rất ghét chú Sáu, nhưng sau cái đêm chú Sáu trèo vào giường thím thì thái độ của thím đối với chú Sáu có sự thay đổi lớn, từ đó thím cum cúp thuận theo chú Sáu, lẽ nào sau lần tôi giải cứu thành công ấy, Lưu Dĩnh đã thầm yêu con người tôi trong hóa thân một trí thức? Tôi lại nhìn trộm chị ta một lần nữa, Lưu Dĩnh không dám nhìn tôi dù một ánh mắt mà cứ nhìn chằm chằm xuống bàn. Trời ơi! Tôi càng chắc chắn hơn về cách tư duy của mình, tôi tự dưng cũng thấy khó xử, mặc dù tôi đã đến độ tuổi kết hôn và Lưu Dĩnh trông cũng xinh xắn, nhưng chị ta về tuổi tác có hơn tôi đôi chút, tập quán của thị trấn là không chấp nhận vợ nhiều tuổi hơn. Mặc dù tôi có thể vượt qua rào cản của lề thói mà miễn cưỡng chấp nhận chị ta. Nhưng chị ta gớm quá, động một tí là đánh chửi, làm sao tôi chịu đựng được? Chinh phục một nữ cảnh sát là một sự thể nghiệm mang tính khiêu chiến, nhưng nếu tôi thử làm nó như một sự thể nghiệm, chị ta lại yêu tôi tha thiết thì tôi biết làm thế nào? Một người có trách nhiệm như tôi lại phải giúp chị ta tìm một chỗ an phận, không biết bán một nữ cảnh sát lên miền núi thì người ta có nhận hàng cho không? Ngộ nhỡ không ai cần thì tôi phải làm cách nào để thoát được chị ta? Mà tôi thì còn quá trẻ để đeo gông vào cổ, đợi tôi thì có đến mục thất.
Tôi càng nghĩ càng nản, càng nghĩ càng phiền muộn, sớm biết có kết cục này có đánh chết tôi cũng không đi khuyên cái ông chú kia, tôi lại nhìn trộm cái mặt đỏ của Lưu Dĩnh, bỗng nghĩ đến một hành động ácx, xem ra cô ta trông cũng được mặc dù tôi biết mình làm thế là không nên.
Nhân lúc cục trưởng Lý đang phát biểu đến đoạn cao trào tôi bèn ghé đầu qua bên Lưu Dĩnh vờ như không biết hỏi: "Cảnh sát Lưu Dĩnh, sao mặt chị đỏ vậy?" nghĩ đến chị ta xấu hổ không thốt nên lời tôi sắp bật cười đến nơi.
Chị ta thấp giọng trả lời tôi: "Vì tôi cảm thấy ngồi cùng cậu thật là mất mặt."
Tôi: "..."
Khi người ta chưa hiểu được giá trị đích thực thì làm sao mà trân trọng được, chịu sự ghẻ lạnh cũng là đương nhiên, người tràn mắt thịt sao biết được cái quý của ngọc? Lưu Dĩnh ơi là Lưu Dĩnh, tôi đắt giá hơn chị tưởng đấy.
Bài phát biểu dạt dào cảm xúc của Cục
trưởng Lý cuối cùng cũng kết thúc, tôi bị lôi lên bục phát biểu, khi nãy ngồi dưới tôi cũng đã trù tính rất lâu. Tôi là người rất biết kể
chuyện, có một năm tôi ăn trộm bánh bao cô Ba đang bán, tôi chạy rất
nhanh cô không đuổi kịp nên cô lấy đá ném, không ngờ trúng vào đầu tôi,
thế là tôi kết hợp với sự thật cô Ba đi ngang qua nhà chú Tư rẽ vào xin
một bát nước uống để thêu dệt nên một câu chuyện tình đau thương trắc
trở dài 20 năm giữa cô Ba và chú Tư. Cô Ba vì thế mà bị bố cô nên cho
một trận, chú Tư vô tội đáng thương đã trở thành vật hy sinh, thím Tư
còn công khai dan díu với chú Bảy một lần để trừng phạt hành vi không
chung thủy của chú Tư. Còn hô