
nào nữa.
Tôi phát hiện ra rằng bản thân mình là người có học vấn nhưng thỉnh thoảng
đan xen đôi lần lưu manh cảm giác quả cũng không tồi. <>
Tôi lại cười nói: "Cảnh sát Lưu, chúng ta hãy hợp tác thêm một lần nữa đi,
sự việc tối nay tôi xin chịu trách nhiệm giải thích với tên ngốc khi nãy và tôi xin chịu trách nhiệm giữ mồm giữ miệng, sau đêm nay chúng ta sẽ
lại không có gì mắc mớ với nhau nữa, chị thấy thế nào?"
Chị ta
chần chừ một hồi, tôi biết bây giờ chính là cơ hội tốt của tôi, nhân lúc chị ta đang chần chừ, tôi chuồn ra cửa phòng, sau đó hét với vào bên
trong: "Cảnh sát Lưu, chúc hợp tác vui vẻ!". Nói rồi tôi đóng sầm cửa
lại và rời khỏi chốn thị phi này. Đàn bà thay đổi như thời tiết vậy, nếu tôi không chạy cho nhanh đợi đến lúc chị ta lại đổi ý thì tôi không đảm bảo được mình sẽ không bị xui xẻo.
Trên đường trở về,
tôi vừa huýt sáo vừa tủm tỉm cười, hôm nay là một ngày đáng nhớ, tôđã
thành công trong việc chơi xỏ một nữ cảnh sát xinh đẹp mà vẫn trở về
lành lặn, đúng là một thắng lợi vĩ đại.
Tôi tạm thời đã thoát
thân nhưng nó không nói lên rằng cuộc sống của tôi sau đó sẽ bình yên
trở lại. Lần sau khi chúng tôi gặp lại, liệu tôi còn có thể thoát thân
an toàn như lần này nữa không? Trong lòng tôi vẫn còn một nỗi u sầu, đó
chính là cái đứa Ngô Tiểu Nguyệt đã tặng hoa tôi trong lần đại hội biểu
dương thành tích lần trước, cứ nghĩ đến nó đã đủ làm tôi phải đau đầu
rồi.
Mỗi lần tôi rẽ đến con đường vào công ty, tôi cũng phải để ý quan sát xem có gì bất thường không, mấy ngày hôm nay nó không thấy
xuất hiện nhưng tôi vẫn từng ngày sống trong thấp thỏm lo âu.
Thế là cái gì đến cuối cùng cũng phải đến, hôm nay tôi vừa rẽ vào đầu phố
gần công ty thì nghe thấy từ phía sau có tiếng gọi mình, âm thanh đó
nghe như tiếng kêu rú của hai triệu năm về trước.
(Chú thích thêm chút kiến thức lịch sử: Hai triệu năm trước trái đất mà chúng ta sinh sống thuộc kỷ Giu-ra.)
Tôi hốt hoảng quay lại, Ngô Tiểu Nguyệt đang lao về phía tôi trong ngập
tràn hạnh phúc, cô ta gọi: "Anh Tiểu Cường, đợi em với!"
Bản năng ham sống trong tôi thúc đẩy tôi co giò chạy, trời ạ! Con nha đầu ấy đã
mò đến cửa rồi đây! Cũng còn may là tốc độ chạy của tôi thuộc dạng miễn
bàn, hồi còn ở thị trấn, mỗi lần tôi mò được đồ gì của người ta gần như
chẳng ai đuổi theo được tôi cả, tôi tăng tốc tháo chạy, cứ trốn được
ngày hôm nay đã rồi tính sau.
Càng lúc tôi chạy càng nhanh, trước
mặt đã là công ty rồi, tôi chỉ cần vào được tòa nhà lớn của công ty thì
cô ta có muốn tìm tôi cũng khó, lãnh đạo công ty đã quán triệt hễ có
người hỏi một nhân viên nào khác trong công ty thì nói là không biết vì
không chừng là người đến đòi nợ.
Tôi ngoái lại nhìn xem tình hình thế nào, trời ơi, sao càng đuổi khoảng cách càng gần thế này.
Lẽ nào cái đứa Ngô Tiểu Nguyệt này không chỉ là một con khủng long bình thường mà còn là một con mãnh long?
Tôi nhìn thấy một thằng nhóc đang đứng phát tờ rơi quảng cáo cho những
người qua đường ngay trước cửa công ty, tôi lao đến cướp lấy, tung đống
tờ rơi ra phía sau, tờ rơi bay ngập trời đã tạm thời ngăn bước bứt phá
của Ngô Tiểu Nguyệt. Thằng nhóc mặt nghệt ra một lúc, ngay sau đó thì
phấn khởi ra mặt vì nhiệm vụ phát tờ rơi ngày hôm nay của nó đã hoàn
thành sớm. Tôi quay ngoắt 90 độ xông vào tòa nhà công ty rồi
nhanh chóng chui vào thang máy, tôi nhìn thấy Ngô Tiểu Nguyệt cũng đang
đuổi đến nơi bèn dốc sức ấn nút thang máy, cửa thang máy chầm chậm đóng
lại.
Tôi thở lấy hơi, trong đầu nhẩm tính liệu Ngô Tiểu Nguyệt có kịp đuổi đến trước khi cửa thang máy đóng lại.
Tôi đã có thể nở nụ cười, tôi vốn là người tính toán không tồi, căn cứ vào
tốc độ chạy của Ngô Tiểu Nguyệt và tốc độ khép lại của cửa thang máy,
đồng thời kết hợp các yếu tố như sức gió ngày hôm nay, độ trơn của cửa
thang máy, tôi phân tích một cách chuyên nghiệp rồi rút ra kết luận, đó
là vào lúc chân Ngô Tiểu Nguyệt cách cửa thang máy 0,01cm thì cửa thang
máy sẽ hoàn toàn đóng chặt. Xin đừng hoài nghi phán đoán của tôi, trên
thực tế thành tích học tập hai môn toán và vật lý của tôi rất
khá.
Tôi lại cười, ngay khi vừa rời khỏi tầng này tôi sẽ cho thang máy dừng lại ở vài tầng để đánh lạc hướng Ngô Tiểu Nguyệt,
lần thất bại thảm hại nặng nề này tuy không hoàn toàn hạ gục ý chí của
Ngô Tiểu Nguyệt nhưng nó là một sự khởi đầu tốt đẹp.
Ngô Tiểu
Nguyệt nhanh chóng xông lên, tất cả mọi tình huống đều đúng như tôi -
nhà chiêm tinh học vĩ đại đã dự báo, tất nhiên cũng có thể gọi là làm
đúng như kế hoạch đã đề ra. Tôi gần như còn nhìn thấy khuôn mặt đầy đau
khổ vì thất vọng của Ngô Tiểu Nguyệt, nhìn thấy Ngô Tiểu Nguyệt sắp chạm đến điểm cách cửa thang máy 0,01cm, tôi chuẩn bị nở nụ cười mãn nguyện. Vậy mà chân cô ta vừa đúng nhét được vào khe hở cuối cùng của cửa thang máy.
Sao có thể như thế được chứ? Tôi cúi đầu xuống, cuối cùng
đã tìm được đáp án: Bình thường cỡ chân của con gái là 36, nhưng chân
cái cô Ngô Tiểu Nguyệt này là 42, khoảng cách 6 cỡ đã dẫn đến dự tính
sau của tôi. Ông trời ơi! Chênh