Sống Như Tiểu Cường

Sống Như Tiểu Cường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323110

Bình chọn: 9.00/10/311 lượt.

ày em chỉ còn mình bố em là người thân, nếu bố em có mệnh hệ gì em thật không còn nơi nương tựa." <>

Nó nói: "Anh Tiểu Cường, anh cũng biết đấy, cảnh sát bây giờ bắt bớ người, phạt tiền này nọ thì không có vấn đề gì, nhưng việc cứu người thì lại phải nhờ vào người có tấm lòng như anh Tiểu Cường." <>

Ai nói khủng long không có trí tuệ nào, mấy câu đó của Ngô Tiểu Nguyệt đã làm mềm lòng tôi. Cảnh sát không phải là không có năng lực nhưng hai vị cảnh sát đó thật sự không có trình độ, dù sao tôi cũng không vì thế mà đến nhà Ngô Tiểu Nguyệt được. Những rắc rối của tôi đã quá đủ rồi.

Trái với lòng mình, tôi nói: "Tiểu Nguyệt à, hai cảnh sát đó đều rất khá, em hãy ngoan ngoãn về khuyên bố em đi! Lúc này bố em cần sự quan tâm của em nhất đấy."

Ngô Tiểu Nguyệt vẫn không thôi khóc nói: "Trên thế gian này em chỉ còn mình bố em là người thân, nếu bố em có mệnh hệ gì em thật không còn nơi nương tựa."

Lúc này nó càng nhấn mạnh hơn nữa từ "không nơi nương tựa".

Tôi dò xét trên người nó, chẳng lẽ nó mang trên người loại máy ghi âm chăng? Sao mà một câu cứ lặp đi lặp lại mãi thế.

Thấy bộ dạng không hiểu gì của tôi, nó gần như cuống lên gào to hơn nữa: "Em không còn chỗ nương tựa nữa!"

Tôi bỗng hiểu ra ý của nó bèn thấp giọng hỏi: "En nói em không còn nơi nương tựa nữa rồi chỉ còn dựa vào anh phải không?"

Nó phấn khởi gật đầu lia lịa, sau đó từ từ ngả vào lòng tôi.

Tôi vội vàng lấy tay ngăn nó lại, tôi nói: "Hiểu rồi! Thôi để anh đến nhà em vậy!"

Vì nửa cuộc đời hạnh phúc còn lại của tôi, xem ra tôi chỉ còn nước chạy trên con đường này.

Lúc tôi và Ngô Tiểu Nguyệt người trước kẻ sau chạy

đến nhà nó thì thấy Ngô Đại Thành đang đứng trong căn phòng đồ đạc vứt

ngổn ngang. Lưu Dĩnh, Vương Dũng và Ngô Đại Thành đang giằng co

nhau, trên người Ngô Đại Thành đầy những túi nhỏ, bên ngoài túi là những sợi dây dài loằng ngoằng, xem ra trong những cái túi ấy toàn là thuốc

nổ, ông ta đang nắm trong tay một cái bật lửa.

Ngô Đại

Thành vừa nhìn thấy tôi bèn gọi lớn: "Tiểu Cường, người anh em của ta,

cậu đến rồi! Tôi phải đi đây, Tiểu Nguyệt tôi nhờ cậu cả đấy."

Nếu như sự nhờ cậy này là kế của Lưu Bị thì có lẽ tôi cũng miễn cường mà chấp nhận, nhưng đằng này ...

Tôi vội nói: "Hãy khoan!"

Tôi tiến đến phía trước, Vương Dũng có vẻ hơi ngượng ngùng nhìn tôi, tôi

không biết Lưu Dĩnh đã giải thích như thế nào với Vương Dũng về chuyện

hôm đó nhưng tôi có thể thấy rõ được hai người họ đã hòa giải. Như vậy

cũng tốt, ít nhất Lưu Dĩnh cũng không hận tôi nhiều. Lúc đi ngang qua

Lưu Dĩnh, chị ta nhìn tôi đầy căm ghét. Tôi cũng nhìn đáp lại, đột nhiên nghĩ đến hình dạng nốt ruồi trên người Lưu Dĩnh, ánh mắt tôi như không

điều khiển được liếc qua chỗ đó của chị ta, Lưu Dĩnh nhìn tôi phẫn nộ

lắm. Tôi lại nghĩ đến cái ngày hôm đó Lưu Dĩnh cũng nhìn tôi bằng ánh

mắt này, tô nở một nụ cười tinh quái, chị ta dường như hiểu được tôi

đang nghĩ gì nên sắc mặt trở nên rất khó coi.

Nhưng nhiệm vụ quan trọng của ngày hôm nay là cứu một ông bố đang muốn gửi gắm con gái cho

tôi, tôi bước đến bên cạnh Ngô Đại Thành. Ông ta không hề phản đối tôi,

trong mắt ông ta có lẽ tôi đáng tin hơn nhiều so với mấy vị cảnh sát.

Hơn nữa tôi yếu ớt thế này không thể là đối thủ của ông ta được. p>

Tôi nhỏ giọng nói với Ngô Đại Thành: "Không phải là đại ca phải đi tính sổ

kẻ nợ tiền đó sao? Tại sao lại tính chết ở đây thế này?"

Ông ta

trả lời tôi: "Kẻ quỵt tiền của tôi lúc nào cũng có vệ sĩ bảo vệ, tôi

không thể nào tiếp cận được nên không giết nổi nó, đành tự xử mình

thôi". Ông ta bắt đầu khóc lóc thảm thương.

Ông ta còn hỏi tôi: "Tiểu Cường, tôi nhớ lần trước cậu kể với tôi chuyện vợ cậu bỏ đi, cậu đã tìm thấy chưa?"

Con người này đúng là lắm chuyện, sắp chết đến nơi rồi vẫn còn quan tâm hỏi han đến vợ người khác. <>

Tôi vội trả lời ông ta: "Tôi quyết định không tìm nữa rồi, tiền và đàn bà

đều là những thứ phù phiếm, tôi nghĩ thông rồi, đại ca cũng nên nghĩ

thoáng một chút đi!"

Ông ta nói: "Vậy thì tốt rồi, lúc đầu tôi cứ lo vợ cậu quay về thì chuyện trăm năm đại sự của Tiểu Nguyệt không biết tính sao. Bây giờ tôi có thể thanh thản mà ra đi rồi. Tiểu Cường, cậu

lùi ra xa một chút, tôi phải đi đây!"

Ông ta làm động

tác chuẩn bị châm lửa, tôi cuống lên nói: "Đại ca, đừng vội vã thế, Tiểu Nguyệt không thể gửi gắm cho tôi được đâu!"

Mặc kệ ra sao thì ra, miễn là Tiểu Nguyệt không được gửi gắm cho tôi thì ông ta muốn chết thế nào cũng được.

Ông ta nói: "Sao vậy? Lẽ nào cậu lại ghét bỏ Tiểu Nguyệt nhà tôi ư? Người

anh em, Tiểu Nguyệt nhà tôi tuy mắt có nhỏ một chút nhưng có thần; tuy

thân hình có béo nhưng lại ăn rất ít; mặt tuy có lắm tàn nhang nhưng

nhắm mắt lại đâu có nhìn thấy gì; tuy có hay ngủ ngáy nhưng quen rồi thì cũng thấy rất hấp dẫn."

Tôi chẳng còn lời nào để nói,

ông ta lại tiếp: "Tiểu Cường, nếu cậu không thích Tiểu Nguyệt nhà tôi

thì trên dương gian này cậu cũng chẳng còn vấn vương gì nữa, vậy hãy để

hai kẻ cô độc chúng ta cùng bay theo khói lửa của thuốc nổ đi!" Rồi ông

ta bỗng tóm lấy tay t


Disneyland 1972 Love the old s