Song Quy Nhạn

Song Quy Nhạn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323543

Bình chọn: 7.5.00/10/354 lượt.

một chút, càng dốc sức xoa bóp mạnh hơn, nhưng chỉ được

thời gian một chén trà, mặt nàng đã đỏ bừng vì hoạt động.

Phong Lưu hơi ngẩng đầu, đập vào mắt là bộ ngực đầy

đặn của Thanh Hề nhấp nhô vì thở mệt, vì nàng dùng lực, bộ ngực càng nhấp nhô

nhanh hơn, nhấp nhô, đẫy đà, chiếm trọn tầm mắt.

Thân thể Phong Lưu nóng lên, hắn vội dời mắt, trong

lòng chỉ tự trách bản thân cấm dục lâu ngày, khiến hôm nay nhìn Thanh Hề nổi

ham muốn, hắn dời mắt đi thì lại đụng phải đôi môi anh đào của Thanh Hề, vì

nóng mà đỏ tươi, căng bóng, như một quả anh đào chín mọng, khiến cổ họng hắn

khô khốc. Bàn tay Thanh Hề đang đặt trên lưng hắn như có ma lực, cách quần áo,

hắn vẫn có thể cảm nhận được sự nóng bỏng từ tay nàng.

Phong Lưu ngồi ngay ngắn, gạt tay Thanh Hề, “Nàng mệt

thì nghỉ đi.”

“Dạ.” Thanh Hề bóp tay mình, tay nàng rất mỏi, thân

thể đàn ông cứng rắn, xoa bóp tốn rất nhiều sức.

Nhất thời hai người không nói gì, chỉ có tiếng Phong

Lưu lật sách loạt xoạt, không biết có phải Thanh Hề tưởng tượng hay không,

nhưng nàng cảm thấy Phong Lưu lật sách càng lúc càng nhanh, giống như không chữ

nào lọt vào mắt.

Nửa ngày sau đoàn người đến Thanh Tú sơn trang.

Bảng hiệu sơn trang là Hoàng đế ngự ban, bốn chữ

“Thanh Tú sơn trang” là ngự bút. Vào sơn trang, Thái phu nhân vào Noãn Huân

Đường nghỉ, Thanh Hề ở Nhật Hi Các, Phong Lưu vẫn ở tại thư phòng Canh Cần Cư

như cũ.

Trong sơn trang có tổng cộng sáu suối nước nóng, chỗ

của Thái phu nhân, Thanh Hề, phu nhân Tam gia, Tứ gia mỗi chỗ có một suối, suối

Đồng Ngọc Thang nằm sau lưng Canh Cần Cư.

Thanh Hề đã hai năm mới quay lại đây, cảm thấy rất mới

mẻ, liền đi một vòng, trong sơn trang tràn ngập sương mờ từ suối nước nóng,

khiến cảnh hư ảo như trên trời. Liễu ở kinh thành còn chưa đâm chồi, vậy mà

liễu ở đây đã xanh mướt.

Quản trang Dương Toàn Chí dẫn con dâu đến thỉnh an,

lại dâng lên dưa và trái cây mới hái của sơn trang, Thái phu nhân và Thanh Hề

đều vô cùng vui vẻ.

“Nhờ phúc lão Dương, đầu xuân đã được ăn dưa mát.”

“Thái phu nhân quá khen, đều là nhờ nước suối ở đây,

chỗ khác không trồng được, chỉ có chỗ chúng ta trồng được, nghe nói Thái phu

nhân cùng các vị phu nhân muốn tới, tiểu nhân đặc biệt chuẩn bị thực phẩm tươi

cho mọi người.”

Sau khi Dương Toàn Chí lui đi, người hầu ở sơn trang

lần lượt đến thỉnh an, hỏi chuyện hầu hạ thế nào.

Sắp xếp xong, Thái phu nhân chỉ đĩa dưa trên bàn nói:

“Mang cho lão Đại đi, nó đang ngâm nước nóng ăn dưa mát rất tốt, tránh nóng

trong, lại hại đến sức khỏe.”

Có hầu gái tiến đến định mang dưa đi, lại bị Thanh Hề

ngăn cản, “Mẹ, để con mang dưa lạnh qua cho Đình Trực ca ca, tiện xem vết

thương cũ của chàng tốt hơn chưa.”

Thái phu nhân thấy Thanh Hề biết nghĩ như thế, tự nhiên

vui vẻ, lại bảo nàng không cần về đây ăn cơm tối, ở lại Canh Cần Cư ăn cùng

Phong Lưu.

Thanh Hề gật đầu, “Lâm Lang, ngươi mang khay pha lê

hình hoa quỳ màu xanh nhạt ra đây, dưa trắng đĩa xanh thật là hợp.”



Sau khi Lâm Lang đi lấy khay, Thanh Hề về phòng mình

thay quần áo mỏng hơn, nàng mặc bộ váy màu đỏ nhạt thêu hoa ở gấu váy, khoác áo

lông hồ ly trắng đến Canh Cần Cư.

Vừa vào đến Canh Cần Cư liền thấy khí nóng sực người,

Thanh Hề thầm nghĩ may mà mình dự đoán trước, bèn cởi áo khoác vào trong phòng,

thế mới thấy mát mẻ hơn.

Hầu gái của Phong Lưu là Cần Thư thấy Thanh Hề tiến

vào, vội vàng nghênh đón, “Quốc công gia qua Đồng Ngọc Thang rồi ạ.”

“Thật đúng lúc, vừa ngâm nước nóng vừa ăn dưa là hợp

nhất.” Thanh Hề cười nói, hỏi thăm Cần Thư về thương thế của Phong Lưu, rằng

mấy năm nay có tiến triển hơn không.

Cần Thư lần lượt trả lời, nói là không đau như năm

trước, Thái y cũng nói cố gắng đến suối nước nóng mỗi năm, chỉ cần không bị

thương thêm, nhất định sẽ trị hết.

Thanh Hề lại khen Cần Thư hầu hạ tốt, bảo Lâm Lang lấy

ít tiền bồi dưỡng cho Cần Thư và những người hầu khác đi mua chút đồ ăn vặt,

“Thái phu nhân nói chúng ta đến đây là nhờ phúc của Quốc công gia để thư giãn,

các ngươi cũng đừng quá hà khắc bản thân, rảnh rỗi cũng nên gặp gỡ nói chuyện

với nhau.”

Cần Thư gật đầu, lại thỉnh Lâm Lang và Thôi Xán thường

xuyên qua nói chuyện.

Chờ Thanh Hề vào Đồng Ngọc Thang, Cần Thư và Cần Họa

đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều cùng một thắc mắc, Cần Họa nói “Nửa năm lại đây

phu nhân như một người khác, dịu dàng nhã nhặn hơn.”

“Cũng đúng.” Cần Thư cười nói, “Muội muội cảm thấy phu

nhân hiền lành thế, chị và Quốc công gia cũng…”

“Ngươi còn nói bậy nữa ta xé nát miệng ngươi, người

hầu như chúng ta sao xứng với Quốc công gia.” Cần Họa cười chua chát, trong phủ

ai nấy đều sợ Quốc công gia, chỉ có cô ta là lo nghĩ cho hắn, lòng cảm thấy

người đàn ông này phải gánh vác cả Quốc công phủ, chưa từng được cười nhẹ nhõm,

Cần Họa cũng muốn làm nàng hầu cho Phong Lưu, nhưng bị hắn từ chối.

“Cũng đúng, tuy nói em hầu hạ Quốc công gia hai năm,

nhưng cho đến giờ chỉ cần Quốc công gia nhìn đến em, là em liền sợ đến bủn rủn

chân tay.” Cần Thư cười nói.

Khi hai hầu gái đang nói chuyện, Thanh Hề đã bê khay

hoa quả vào Đồn


Ring ring