
ra thái độ An Định Hầu dành cho
Thanh Hề.
An Định Hầu là người rất trọng nam khinh nữ, Thanh Hề
lại mồ côi mẹ từ nhỏ, Hướng thị kia vừa nhìn cũng biết chẳng hiền lành gì, khó
trách mẫu thân kiên trì đưa Thanh Hề về Quốc công phủ chăm sóc.
“Trời lạnh, sao nàng lại vào đây một mình, bị cảm rồi
lại phiền người khác phải chăm sóc.” Phong Lưu sợ Thanh Hề khóc nhiều sưng mắt,
lại thấy chóp mũi nàng hồng hồng, sợ nàng cảm lạnh, vì thế lên tiếng.
Thanh Hề nghe thấy là tiếng Phong Lưu, vội đứng lên,
luống cuống lấy tay lau nước mắt.
Phong Lưu thấy Thanh Hề vứt bừa lò sưởi cầm tay lên
bàn, bèn đặt vào lòng nàng, lại nhận ra lò sưởi đã lạnh ngắt, bèn kéo tay đang
giấu sau lưng, thấy tay cũng đã lạnh.
“Sao nàng cứ khiến người khác phải lo lắng như thế,
bọn người hầu đâu không trông nom nàng?” Phong Lưu nghiêm khắc trách móc.
Thanh Hề vừa rồi đắm mình trong đau thương, không cảm
thấy lạnh, giờ bị bàn tay ấm áp của Phong Lưu nắm lấy, liền bắt đầu cảm thấy
rét run, hai chân đã tê cứng từ lúc nào.
Thanh Hề đau buồn, vòng tay ôm Phong Lưu, vùi đầu vào
lòng hắn, nước mắt lại tuôn rơi. Trong lòng chỉ cảm thấy người đàn ông này tuy
rằng lạnh lùng nghiêm khắc, nhưng so với phụ thân nàng thì tốt hơn rất nhiều.
Tuy rằng kiếp trước hắn bỏ nàng, nhưng đều là tại nàng sai trái, lại không chịu
nhận lỗi, còn chống đối hắn, khiến quan hệ của hai người đi vào ngõ cụt.
Phong Lưu vốn định kéo Thanh Hề ra, nhưng lại thấy vai
nàng run rẩy, mùi thơm nhẹ nhàng khiến hắn không nỡ đẩy ra.
Thanh Hề xưa nay thích dùng hương trái cây xông quần
áo, thế nên toàn thân là mùi hương ngọt ngào của hoa quả, khiến người vốn không
thích mùi son phấn như Phong Lưu thấy hương thơm trên người nàng rất ngọt ngào
động lòng, lòng cũng cảm thấy nàng đúng là một món điểm tâm nhỏ nhắn đáng yêu,
bèn giơ tay vỗ nhẹ lên lưng nàng, dùng áo khoác trùm cho nàng.
“Sao hai đứa lại ở trong này?” Tiếng An Định Hầu bỗng
vang lên ngoài đình.
Nghe thế, Phong Lưu khẽ buông Thanh Hề ra, Thanh Hề
ngẩng đầu, hai mắt đỏ hoe, nước mắt vẫn chưa khô.
“Ngươi làm cái gì vậy, đầu giêng năm mới chạy đến đây
khóc lóc cái gì?” An Định Hầu lạnh lùng nói, dạo gần đây thời vận của ông ấy
không được suôn sẻ, Hoàng thượng với ông ấy có nhiều hiểu lầm, không được lòng
vua, giờ thấy Thanh Hề chạy đến An Định Hầu phủ khóc lóc giữa lúc đầu giêng năm
mới, tự nhiên giận sôi lên, cảm thấy đứa con gái này khóc lóc khiến thời vận
của mình sa sút.
“Đi về để mẫu thân ngươi dạy dỗ ngươi cho tốt, sau đó
hãy quay về Quốc công phủ, nếu không thể diện của ta đều bị ngươi làm mất hết.”
Lời này của An Định Hầu kỳ thật là chỉ gà mắng chó, ông ấy bị Phong Lưu làm cho
mất mặt, nên đang ôm lòng oán Phong Lưu. Trước đó vài ngày, có người đút lót
bạc cho An Định Hầu nhằm mua một vị trí đang để trống trong quân đội, đó là
chức quản lý ở hậu phương điều hành cung cấp vật tư , An Định Hầu nghĩ có Phong
Lưu, nên nhanh chóng nhận lời, nào biết Phong Lưu thẳng thắn cự tuyệt, ông ấy
bị mất mặt nên ôm lòng oán hận, lại thấy Thanh Hề như cái gai trong mắt, cảm
thấy nàng không có tiền đồ, đến cả nỉ non bên gối cũng làm không xong, thế nên
mới lớn tiếng trách mắng.
“Mẫu thân con mất từ lâu rồi, như bà ta mà cũng xứng
làm mẫu thân con sao?” Thanh Hề phẫn nộ phản bác, nàng đâu có biết khúc mắc
giữa An Định Hầu và Phong Lưu.
“Có đứa con nào ăn nói như ngươi không, vô giáo
dục.”An Định Hầu giơ tay lên, muốn tát Thanh Hề, lại bị Phong Lưu chặn lại.
Hướng thị đứng cạnh An Định Hầu thấy thế, chen lời:
“Hầu gia, đầu giêng năm mới đừng bực tức thế, nói đi nói lại đều là lỗi của
thiếp. Cô nương mồ côi mẹ từ nhỏ, thiếp làm mẹ kế không dám quản thúc…” Nói đi
nói lại vẫn là ám chỉ Thanh Hề không được giáo dục.
Thanh Hề bị Hướng thị làm cho giận phát run, “Mụ đàn
bà rắn rết như ngươi không xứng đáng dạy dỗ ta.”
Hướng thị lập tức rơi nước mắt, An Định Hầu nghe thế
cũng giận phát run, “Làm phản rồi, đừng tưởng ngươi thành phu nhân Quốc công
thì ta không dám quản thúc ngươi, mau xin lỗi mẫu thân ngươi, nếu không ta sẽ
trị ngươi tội đại bất hiếu.”
Lời của An Định Hầu không dọa được Thanh Hề, nhưng tội
danh “bất hiếu”, cho dù Thanh Hề chịu được, Phong Lưu cũng không đảm đương nổi.
Dù hắn được Hoàng thượng tin dùng, nhưng cũng không thể chọc vào những điều
kiêng kị của Hoàng thượng, giờ bề trên lấy đức hiếu trị thiên hạ, tội danh bất
hiếu có thể nhỏ có thể lớn, nếu là tội lớn thì bị bãi quan lột tước cũng có
thể.
Nếu đổi lại là Thanh Hề lúc xưa tất nhiên là không
màng chuyện đó, nhưng hôm nay nàng đã trưởng thành hơn nhiều, nàng gạt lệ, tuy
vạn lần không cam tâm, nhưng vẫn không thể không cúi đầu, “Thỉnh phu nhân tha
thứ cho sự vô lễ của tôi.”
“Nói gì vậy, người một nhà sao lại khách sáo thế.”
Hướng thị miệng thì nói thế nhưng không hề đỡ Thanh Hề, miễn cưỡng đáp lời.
Thanh Hề lên xe ngựa, Lâm Lang và Thôi Xán vội lấy từ
túi của nàng ra một bánh trái cây, cho hai cánh hoa vào lò sưởi cầm tay, đặt lò
sưởi cầm tay vào lòng Thanh Hề, lại lấy một lò sưởi chân đặt xuống sưở