
mấy câu, nên họ không tới nữa.
Hôm nay không biết là cơn gió nào thổi đến nhà ta.”
“Chắc cuộc sống cũng chật vật lắm, nếu không đã chẳng
cầu kiến cửa sau, không dám tới cửa trước. Ngươi đưa cho bà ấy hai mươi lạng
bạc, nói Thái phu nhân đi dâng hương rồi, ta cũng đang bận không gặp bà ấy
được.”
Dịch mama vâng lời.
Nhị phu nhân xuất thân không tốt, đối với họ hàng
nghèo túng cũng có chút thương hại, cách mấy ngày lại có một người họ hàng đến
xin tiền nhưng cô ấy không để trong lòng. Huống chi nghe nói khi Lão phu nhân
còn sống cũng thường bất hòa với Thái phu nhân, Thanh Hề cũng không thích Phòng
phu nhân, chắc Thái phu nhân cũng không thích người họ hàng này.
Nào ngờ nửa khắc sau, Dịch mama khó xử đi vào, ” Phòng
phu nhân nói muốn được gặp Quốc công gia, tôi nói với bà ấy Quốc công gia đi
làm việc quan rồi, bà ấy vừa khóc vừa quỳ, xin được gặp phu nhân.”
Nhị phu nhân mềm lòng, “Vậy mời bà ấy vào đi.”
Chốc lát sau, Dịch mama dẫn theo ba người đến Nghi Lan
Hiên, chỗ ở của Nhị phu nhân.
“Nhị phu nhân vạn phúc.” Đi trước là một phụ nhân lịch
sự bốn mươi tuổi nhưng vì tóc đã điểm bạc nên nhìn như năm mươi, quần áo tuy
cũ, nhưng sạch sẽ nhẹ nhàng, đi sau bà ấy là hai cô gái trẻ ngoại hình đoan
chính lễ phép, vừa nhìn cũng biết là được dạy dỗ tử tế, không nói đâu xa, động
tác thỉnh an tiêu chuẩn không kém gì phu nhân Quốc công.
“Thím đừng làm thế, cháu lại tổn thọ, hai em đây chắc
là con của thím?” Nhị phu nhân cười nói, nhưng cũng không đứng dậy.
“Vâng, đúng là tiểu nữ.”
“Mời thím ngồi, thím đã ăn cơm chưa?” Nhị phu nhân
tưởng ba mẹ con đến sớm như vậy, chắc là chưa ăn gì.
“Đã ăn rồi.” Phòng phu nhân cảm ơn rồi ngồi xuống, hai
cô gái kia vẫn đứng.
“Hai vị muội muội cũng ngồi đi.” Nhị phu nhân thấy ba
mẹ con xanh xao, gầy yếu mà vẫn giữ lễ nghĩa quy củ, lòng cũng có thiện cảm
hơn.
“Dịch mama, bà xuống bếp lấy hai đĩa điểm tâm cho thím
và hai em nếm thử, điểm tâm nhà tôi nổi tiếng nhất kinh thành, ba người nhất
định phải thử.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều biết Nhị phu nhân là
để mặt mũi cho mẹ con Phòng phu nhân. Nhưng quả thật điểm tâm của Tề Quốc công
phủ nổi tiếng toàn thành, vì ngày bé Thanh Hề biếng ăn cơm, chỉ có điểm tâm thì
còn chịu ăn, Thái phu nhân lo lắng, tìm hết đại sư làm điểm tâm Nam Bắc về để
nàng chịu ăn chịu uống, kể từ đó điểm tâm Quốc công phủ tự nhiên nổi danh.
Mười năm trước Phòng Điểm Ngọc đã từng theo mẫu thân
đến Quốc công phủ, mùi vị điểm tâm cô ấy vẫn nhớ rõ, tuy em gái Phòng Điểm Tú
chưa từng ăn, nhưng chỉ dựa vào hình dáng màu sắc mùi hương cũng đủ biết là rất
ngon miệng.
Hai người đều nuốt nước bọt, nhưng cúi đầu ngồi ngay
ngắn không nhìn đến đĩa điểm tâm.
Tuy Nhị phu nhân cảm thấy thiện cảm với sự lịch sự lễ
nghĩa của ba mẹ con Phòng phu nhân, nhưng người như vậy nói chuyện lại càng
phải giữ ý, cô ấy đang cân nhắc xem gợi chuyện thế nào, đã thấy Phòng phu nhân
mở lời trước.
“Tôi cũng biết đến quý phủ thế này có chút mạo muội.
Nhưng nếu không phải cùng đường cũng không dám đến trước mặt phu nhân cầu xin.”
Phòng phu nhân đứng lên.
“Thím ngồi đi, thím nói gì vậy, họ hàng thì phải năng
thăm hỏi nhau chứ, nhưng không biết giúp được thím chuyện gì?”
Phòng phu nhân nếu đã gạt thể diện qua một bên để đến
cầu xin thì cũng không vòng vo, “Thật là ông trời trêu cợt. Tôi và hai con gái
bán cá ở phía Nam kinh thành, chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ va chạm với quý
nhân.”
Kinh thành Tây quý Đông phú Nam tiện, phía Nam là chỗ
ở của thường dân nghèo hèn, quan to quý nhân ít khi tới đó, thế nên Phòng phu
nhân mới nói vậy.
Chuyện là ngày hôm ấy Phòng Điểm Ngọc đi giao đồ thêu
của ba mẹ con làm, không hiểu sao lại va phải cháu họ của Tấn Vương, tên cháu
họ kia vốn định tức giận, nhưng thấy Phòng Điểm Ngọc diện mạo xinh đẹp, quay
sang cưỡng ép đòi nạp làm thiếp, ba mẹ con tất nhiên không đồng ý, thanh thiên
bạch nhật hắn cũng không dám dùng vũ lực, nhưng vẫn hung hãn buông lại một câu,
nếu trong vòng ba ngày Phòng Điểm Ngọc không tự động đến thì ba mẹ con đừng
nghĩ đến chuyện sống ở kinh thành nữa.
Phòng phu nhân định dẫn hai con gái đi trốn, nào ngờ
vừa ra khỏi cửa đã có người theo dõi bám đuôi, bà ấy phỏng chừng là mấy người
đó chỉ theo dõi chứ không bắt cóc, vì thế ba mẹ con không còn cách nào đành đến
Quốc công phủ.
Nhị phu nhân nghe Phòng phu nhân nói xong, trầm mặc
rất lâu. Cô ấy biết tình hình trong phủ, Quốc công gia tuy nhiều công lao, được
Hoàng đế coi trọng, nhưng càng như vậy lại càng ngại bị Hoàng thượng nghi kỵ,
xưa nay sống rất khiêm tốn. Tấn Vương lại là chú ruột của Hoàng thượng, kiêu
ngạo đã quen, người nhà ông ấy không dễ chọc vào.
“Tôi cũng biết đã khiến phu nhân khó xử.” Phòng phu
nhân thấy Nhị phu nhân im lặng một hồi lâu thì đoán Quốc công phủ cũng không
muốn dính dáng đến chuyện này.
Nhị phu nhân cười áy náy, “Không dám dối thím, bề
ngoài Quốc công phủ nhìn thì vẻ vang, nhưng nói thế nào cũng không thể so sánh
với vương tôn hoàng tử, hơn nữa Quốc công gia lại đang phụng chỉ đi làm nhiệm
vụ,