Song Sinh

Song Sinh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322560

Bình chọn: 9.5.00/10/256 lượt.

em sẽ không làm như vậy với em, sẽ không bao giờ!" Tôi vòng tay quanh mình, cả người hơi run rẩy, nước mắt cũng không ngừng chảy xuống.

"Uyển Uyển, anh chính là người anh trai mà em thích nhất, là anh trai em yêu nhất, em quên rồi sao?" Tiếng nói trầm thấp của anh nhẹ thổi vào bên tai tôi. Đúng, ngay từ khi học năm thứ ba tiểu học, cô cho một đề văn là “người mà bạn thích nhất”, các bạn học khác đều là viết ba mẹ, chỉ có tôi là viết anh trai thôi, mùng một trong cuộc thi viết văn cuối kỳ, đề bài “người mà bạn yêu nhất” tôi cũng viết là anh trai. Ngay từ khi còn nhỏ anh ấy đã là đôi cánh của tôi, là nơi vững chắc nhất để tôi dựa vào, là người nhà mà tôi thích nhất, yêu nhất, nhưng tại sao tối qua anh ấy lại làm như vậy với tôi, tại sao.

Anh ôm tôi đến trước bàn trang điểm ngồi xuống, sau đó cầm lược đặt ở một bên lên nhẹ nhàng chải mớ tóc bù xù của tôi. Tôi nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch của mình trong gương, tóc dài rối bù xõa ở sau lưng, hai mắt sưng đỏ, đôi môi sưng đến không còn huyết sắc, và dấu hôn màu phấn hồng đang nhàn nhạt lộ ra trên vai trên cổ bên ngoài quần áo ngủ.

Tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên, anh để cây lược xuống, xoay người đi tới mở cửa phòng, người vào là phục vụ phòng, người mặc đồng phục khách sạn đó đang đẩy xe thu quần áo bẩn. Cô ta nhìn cái chăn xốc xếch và vết máu đại biểu cho phá vỡ cấm kỵ luân lý trên giường, sau đó mang theo ánh mắt có chút khinh bỉ quan sát tôi từ trên xuống dưới, lại lấy ra chăn và ga giường sạch sẽ thay đổi xong rồi đi ra khỏi phòng. Nếu như cô ta biết chúng tôi là anh em, thì ánh mắt kia có lẽ sẽ không dừng lại ở mức chỉ là nhàn nhạt khinh bỉ thôi đâu.

Tôi soi gương, cong khóe môi. Thật kỳ quái, tôi lại vẫn có thể cười được. Anh tiếp tục cầm lược chải vuốt đầu tóc xốc xếch tóc sơ rối của tôi, lại lấy khăn lông ấm từ trong phòng tắm ra lau chùi mặt tôi. Tôi giống như một người rối ngồi ở trước gương không nhúc nhích.

"Uyển Uyển, hôm nay chúng ta sẽ ra ngoài dạo phố, em mặc áo sơ mi và quần jeans này nhé?" Anh lấy quần áo sạch sẽ từ trong valy của tôi ra. Tôi vẫn ngồi trên ghế không nhúc nhích như cũ. Hai mắt mờ mịt nhìn chằm chằm mình trong gương.

"Uyển Uyển vẫn còn đang giận anh sao?" Anh cầm quần áo đi tới sau lưng tôi, cúi người xuống từ phía sau nhẹ nhàng hôn lên mặt của tôi.

"Lát nữa anh dẫn em đi ăn kem đá xối ở Haagen-Dazs mà em thích nhất có được hay không, nếu không thì đến khu vui chơi. Thay quần áo xong ra ngoài, Uyển Uyển muốn đi đâu chúng ta liền đi đó, hửm?"

Anh vươn tay muốn cởi dây buộc cổ áo ngủ của tôi ra, tôi giống như bừng tỉnh nắm chặt cổ áo đoạt lấy y phục trong tay anh rồi vọt vào phòng tắm khóa cửa lại. Tôi ném quần áo lung tung lên bồn rửa mặt, sau đó đứng dưới vòi hoa sen mở chốt, nước lạnh lẽo phun từ trên xuống, làm tóc và áo ngủ trên người đều dính ướt. Tôi mở nước tối đa, kéo khăn lông qua liền dưới dòng nước lạnh như băng, dùng sức chà lau từng chỗ trên người mình.

Khăn lông dùng trong khách sạn không thể so với khăn dùng trong nhà, chất liệu hơi thô làm tôi lau đến cả vùng cổ trước ngực ửng hồng. Tắt chốt mở, tôi lấy quần áo ném ở trên bồn rửa mặt lên vừa soi gương vừa chậm rãi mặc từng cái từng cái vào. Anh tính toán thật chu đáo, đồ lót sạch sẽ, áo sơ mi ngắn tay cổ cao vừa vặn che khuất dấu hôn trên vai và bộ ngực. Tôi mở cửa phòng tắm bước ra, máy điều hòa phòng trong thổi ra khí mát làm cho tôi cảm thấy lạnh thấu xương.

"Dùng nước lạnh tắm sẽ bị cảm, tại sao lại không thương tiếc thân thể của mình như vậy!" Máy điều hòa được tăng nhiệt độ lên, mái tóc nhỏ nước ở sau lưng được bọc trong khăn tắm khô nhẹ nhàng xoa bóp. Đến khi có thể ra cửa thì đã là gần trưa. Tôi cầm theo giỏ sách, mặt không biểu tình gì theo anh đi thang máy xuống đại sảnh.

"Uyển Uyển muốn đi đâu?" Anh đưa bản đồ trong thành phố đến trước mặt tôi. Tôi xem cũng không xem, tiện tay chỉ đại một chỗ. Lúc đi trên đường, tay anh và tay tôi nắm chặt lấy nhau, giống như đại đa số những cặp đôi bình thường đi trên đường.

"Uyển Uyển, vào trung tâm thương mại xem một chút đi, mấy ngày nữa em phải đến trường học báo danh rồi, chọn mấy bộ quần áo thật đẹp đến trường báo danh!" Nếu là bình thường thì tôi nhất định sẽ kéo tay anh đi dạo hết từng ngóc ngách trung tâm thương mại, sau đó thử hết các quần áo tôi cho là đẹp. Nhưng hôm nay tôi lại không có tâm trạng này, cũng không có hứng thú đi mua quần áo. Ở lầu nữ trang, tôi bước đi không mục đích qua các cửa hàng, sau đó dừng ở trước một shop. Tôi biết hãng quần áo này, nhớ tới lúc trước tôi rất thích một cái áo khoác của hãng này, khi đó cũng vừa khéo gần tới sinh nhật, tôi năn nỉ mẹ mua cho tôi cái áo khoác này làm quà sinh nhật, nhưng giá gần 700 ngàn nên mẹ nhìn một chút liền không để ý tôi. Nhưng đến ngày sinh nhật tôi vẫn có được cái áo khoác đó làm quà, là anh dùng tiền tiêu vặt và tiền đoạt giải cuộc thi mua cho tôi.

(Trung tâm thương mại: giống Diamon Plaza và Vincom)

"Uyển Uyển vẫn là thích hãng quần áo này sao? Vậy thì vào xem một chút đi!" Anh dắt tay tôi đi vào. Cô bán hàng ân cần đi lên trư


XtGem Forum catalog