
m!" Tôi dùng sức gật đầu một cái, hơn mười năm kinh nghiệm đã nói cho tôi biết coi như không đau chút nào thì cũng phải làm bộ như rất đau mới có thể lừa anh vượt qua kiểm tra. Tôi được anh bế lên đi ra ngoài, tôi tựa đầu ở trước ngực anh, vòng tay qua cổ anh.
"Ai, các người đang làm cái gì vậy hả?" Từ Tiểu Nhã ở phía sau kêu lên. Anh xoay người lại nhìn Từ Tiểu Nhã một cái "Cô ấy là em gái tôi, ngày mai cô giúp cô ấy xin nghỉ bệnh một ngày."
Về đến nhà anh nhẹ nhàng đặt tôi ở trên ghế sa lon, anh lấy dầu hoa hồng trong hòm thuốc ra, khẽ xoa lên đầu gối bị trầy của tôi. "Còn đau không?"
Tôi lắc đầu một cái, thật ra thì đã sớm không đau rồi, một phen kia cũng té không nghiêm trọng.
"Không phải em nói hôm nay họp lớp sao? Tại sao lại chạy đến đại học A." Anh buông dầu hoa hồng trong tay xuống, ngồi ở trên ghế sa lon thuận tay kéo tôi vào trong ngực.
"Ừm, nhưng vì không có ai tới nên đổi ngày rồi. Sau đó Từ Tiểu Nhã nói sẽ dẫn em đi gặp chị của cô ấy, em cũng không biết chị của cô ấy lại học ở đại học A." Tôi giải thích tại sao đáng lẽ mình phải họp lớp nhưng tôi lại chạy đến đại học A.
Mùa thu ở thành phố A rõ ràng sớm muộn gì cũng biến thành có chút lạnh, tôi tắm xong liền xông về phòng ngủ vén chăn lên chui vào, sau đó dán thân thể hơi lạnh vào bên người anh. Từ nhỏ thân thể của anh đã rất ấm áp, vào mùa đông ôm là thoải mái nhất, giống như một cái lò sưởi cực bự vậy. Anh để quyển sách trên tay xuống, nằm nghiêng ở bên cạnh tôi, tay nhè nhẹ mơn trớn gương mặt vừa tắm xong còn hơi dính nước của tôi.
"Trong lớp có rất nhiều người đuổi theo em sao?" Hôm nay giọng anh nghe qua cảm giác có chút nhàn nhạt, nghe không ra tâm tình gì.
"Anh đừng nghe Từ Tiểu Nhã nói bậy, em ngay cả một câu cũng chưa hề nói với bọn họ." Tôi lắc đầu một cái rồi nắm lấy ngón tay anh đang dán trên mặt tôi qua nhẹ nhàng cắn.
"Vậy Triệu Tiểu Vũ thì sao?" Anh cũng tuỳ ý tôi tiếp tục cắn ngón tay thon dài của anh.
"Triệu Tiểu Vũ?" Tôi nhíu mày, hình như hôm nay tôi còn chưa có gặp hắn.
"Uyển Uyển. . . . . ." Hơi thở của anh có chút nóng rực phun ở bên tai, tôi nhắm mắt lại cảm giác nụ hôn ấm áp rơi vào trên môi. Tối nay anh có chút không giống với bình thường, hình như có phần nôn nóng hoặc có một chút gấp gáp muốn biểu đạt cảm xúc gì đó. Trong lúc tôi còn chưa có chuẩn bị xong anh đã vùi thật sâu vào bên trong cơ thể tôi, mỗi một lần xâm nhập đều là thật sâu đánh vào trái tim tôi.
"Uyển Uyển, em vĩnh viễn vĩnh viễn đều là của anh, ai cũng không có thể cướp em từ trong tay anh đi." Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt một cái chỉ còn hai mươi ngày nữa là đến ngày khai giảng, những ngày sau này cũng dần dần trở thành quy luật. Đến trường, tan giờ học nếu không có tiết thì ở nhà nấu ăn chờ anh hai trở về cùng ăn. Thỉnh thoảng đi dạo phố cùng Từ Tiểu Nhã, ăn quà vặt hoặc là bị cô bắt đi dạo rồi nghe kể về một số nơi đặc sắc của thành phố A.
Mùa thu ở thành phố A thật sự là lạnh đến không thể diễn tả được, đặc biệt là hôm nay, hai ngày trước mới mưa một trận lớn, hôm nay tôi đã có dấu hiệu cảm lạnh.
"Tiểu Uyển Uyển, hôm nay sắc mặt của cậu có vẻ không tốt lắm." Từ Tiểu Nhã ngồi bên cạnh có chút lo lắng nhìn khuôn mặt tái nhợt của tôi.
"Hai ngày trước trời mưa to nên bị cảm một chút." Chắc là vậy, đầu có chút mơ màng, có cảm giác cả người không được thăng bằng.
"Hay là cậu đi về nghỉ ngơi trước đi. Dù sao lát nữa cũng chỉ có một tiết." Từ Tiểu Nhã bắt đầu giúp tôi thu dọn sách và bút trên bàn vào trong cặp.
"Thôi để tớ đưa cậu về, dù sao tiết sau cũng không điểm danh đâu." Từ Tiểu Nhã giúp tôi đeo cặp lên, đỡ tôi đi ra ngoài.
"Tiểu Uyển Uyển cậu ở đây à? Điều kiện khu này rất được, rất gần trường."
"Cũng tạm được, giao thông cũng thuận tiện, mua đồ cũng dễ dàng, chủ yếu vẫn là gần trường học."
"Tiểu Uyển Uyển, cậu ở trọ đúng không? Có muốn kiếm bạn ở cùng không? Tớ và cậu ở chung, tớ còn có thể giúp cậu nấu cơm quét sân chẳng hạn." Vẻ mặt Từ Tiểu Nhã nịnh hót nhìn tôi.
"Tớ không ở một mình, chờ khi nào tớ ở một mình sẽ gọi cậu tới."
Tôi leo lên gác móc chìa khóa mở cửa trong túi xách ra, chắc là bây giờ anh đang ở trường học, không biết trong nhà có thuốc hay không? Nếu như không có chắc tối nay phải nhắn tin cho anh mua một ít mang về. Tôi mở cửa cắt đứt tiếng nói chuyện trong phòng.
"Chị, sao chị lại ở đây?" Từ Tiểu Nhã đỡ tôi vào trong phòng, lên tiếng hỏi.
"Chị mới phải hỏi em, không phải buổi sáng em nói có tiết ư? Tại sao lại ở đây." Lúc này tôi mới phát hiện trong nhà ngoài anh hai ra thì còn có chị của Từ Tiểu Nhã là Từ Tiểu Trí và ba nam sinh lạ mặt.
"Tiểu Uyển Uyển không thoải mái, em đưa cậu ấy trở về nghỉ ngơi."
"Uyển Uyển làm sao vậy?" Tôi lại trở về với cái ôm quen thuộc, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve trán tôi.
"Hình như có chút cảm, cảm thấy hơi lạnh." Tôi lắc lắc đầu, vẫn cảm thấy có chút mơ màng.
"Đi vào nằm trước đi, anh đi lấy thuốc cho em uống." Anh đỡ tôi vào phòng ngủ.
“Vâng!" Tôi cởi áo khoác ra chui vào trong chăn. Chỉ chốc lát sau anh đã bưng một ly nước ấm và thuốc đi vào."Uyển Uyển u