Teya Salat
Sự Chờ Đợi Của Lương Thần

Sự Chờ Đợi Của Lương Thần

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324273

Bình chọn: 9.00/10/427 lượt.

ậy hôn vào môi anh và cảm thấy rất đỗi ngạc nhiên khi thấy anh bỗng dừng lại.

Ánh mắt anh thật khác lạ, như có lỗi.

Khi hơi thở dần dần bình ổn, Lương Thần ngồi dậy, cài lại khuy áo, cô bất chợt nghe thấy anh nói: “Anh phải đi công tác”.

“Sao?” Cô chớp mắt ngoảnh lại.

Anh giơ tay vỗ nhẹ vào má cô, bật cười: “Sao cái gì? Lúc ngơ ngác trông em thật ngốc!”.

Lương Thần lườm anh, hỏi: “Anh đi công tác? Anh đi đâu? Bao giờ anh đi?”.

“Chưa chắc chắn.” Diệc Phong nói chậm rãi: “Có thể phải đến nhiều nơi, có khi phải ra nước ngoài, cho nên thời gian sẽ khá lâu, cơ bản đã định năm ngày nữa lên đường”.

Lương Thần suy nghĩ một lát rồi nhoẻn cười: “Vậy thì anh phải đi thôi!”.

Diệc Phong cũng cười, vẫn nhìn cô, anh nửa đù nửa thật: “Nhưng anh không muốn xa em”.

Câu nói: Quý hồ tinh bất quý hồ đa, Diệc Phong chính là người như vậy, bình thường anh ít nói, thỉnh thoảng anh mới nói vài câu, đa phần với ngữ khí không quá nghiêm túc, nhưng bao giờ cũng khiến Lương Thần xúc động mạnh. Cô cảm động, nhưng vốn quen không trả lời nên cô chỉ cười: “Nhưng anh có công việc, biết làm thế nào”.

( dịch nghĩa: Quý trọng về phẩm chất chứ không quý trọng về số lượng)

Diệc Phong hơi cúi đầu, nụ cười anh chợt vụt tắt, môi mấp máy: “Đúng vậy…”, âm thanh cuối như một hơi thở, anh trở mình nằm xuống.

Lát sau, anh tắt đèn rồi tìm tay Lương Thần, nắm thật chặt bàn tay đó trong tay mình.

Những ngày sau thái độ Diệc Phong vẫn thế, không có gì khác. Trước ngày dự tính đi công tác, gặp ngày nghỉ, lại đúng tiết mưa xuân, mưa liên miên, nằm ngủ là thích hợp nhất.

Lớp rèm thẫm màu ngăn cách với thế giới bên ngoài, đã hơn tám giờ sáng, trong phòng vẫn tối om, như đang đêm. Dù vậy Lương Thần vẫn tỉnh giấc theo thói quen, sau khi mở mắt, cô không thấy buồn ngủ nữa. Cô quay sang người bên cạnh, hình như anh vẫn đang ngủ say, cô khẽ khàng mặc quần áo xuống giường.

Tối qua Diệc Phong lại về muộn, nhưng không phải vì công việc. Lúc sắp ăn tối, Lương Thần gọi điện, vô tình nghe thấy tiếng mẹ anh mới biết anh về thăm nhà.

Thực ra từ khi họ trở lại với nhau, dù tình cảm rất tốt, nhưng mâu thuẫn với cha mẹ anh vẫn y nguyên. Giữa họ còn có một Trình Kim và sự phản đối quyết liệt của ông bà Lăng, nhưng cô tạm thời chấp nhận, hy vọng mọi chuyện có thể êm thấm trong thời gian ngắn.

Lần trước trong phòng ăn, thái độ Diệc Phong khi nói chuyện với mẹ, cô vẫn nhớ, tuy nhiên cô không muốn làm anh khó xử nên cố tránh va chạm, cố tránh làm tổn thương cả hai bên, hy vọng một ngày nào đó có thể mọi chuyện sẽ rõ ràng.

Vì vậy, khi thấy Diệc Phong một mình về thăm cha mẹ, cô chỉ nói: “Anh hỏi thăm sức khỏe hai bác giúp em”.

Đến khuya Diệc Phong mới trở về, Lương Thần đã ngủ say, mơ hồ cảm thấy có người nằm bên cạnh, cô quay mặt về phía đó, tìm tư thế thích hợp ngủ tiếp.

Tám giờ rưỡi, Lương Thần rửa mặt xong, từ phòng tắm đi ra, đúng lúc người trên giường hình như cũng thức giấc, một cánh tay để trần lộ ra ngoài chăn. Cô đi đến, quỳ bên giường, ngắm nhìn anh ngủ.

Diệc Phong trong trạng thái nửa thức nửa ngủ, vẻ nghiêm nghị cố hữu trên gương mặt dịu đi rất nhiều, mắt anh nhắm nghiền, giờ đây trông anh thoải mái như một cậu học trò đã hoàn thành bài vở.

Lương Thần cứ thế quỳ phục bên giường ngắm nhìn anh như vậy, cuối cùng đôi mắt nhắm nghiền ấy cũng mở ra, cô nhoẻn cười: “Chào buổi sáng”.

Thực ra lúc này Lương Thần vừa tắm rửa, sắc mặt hồng hào, làm da trắng mịn màng, mái tóc uốn chưa chải xòa xuống má, một tay chống cằm mỉm cười, hạnh phúc lấp lánh nơi khóe mắt to tròn, cả người toát lên vẻ thanh tân tươi trẻ, tràn trề sức sống như một thiếu nữ mới lớn, kiên nhẫn chờ người yêu tỉnh giấc, chờ nụ hôn buổi sớm, để bắt đầu một ngày mới tràn ngập niềm vui.

Diệc Phong mở mắt thấy Lương Thần trong trạng thái như vậy, tự dưng bật cười, giơ tay để ngoài chăn nắm lấy tay cô.

Bàn tay mềm, ấm, các ngón tay thon nhỏ.

Anh mấp máy môi, nụ cười chưa kịp định hình đã biến mất. Tuy vậy, cũng chỉ trong giây lát, anh lại mỉm cười, một nụ cười thực sự, hỏi: “Em dậy sớm thế? Lên nằm với anh lát nữa”, vừa dứt lời, anh đã nhắm mắt có vẻ như ngủ chưa đã.

Lương Thần lắc đầu.

Thực ra cô không quen ngủ muộn, dù là mùa đông, một khi đã rửa mặt thì cô không muốn vào chăn nữa.

Anh nắm chặt tay cô, im lìm, dường như chỉ trong tích tắc anh sẽ chìm sâu vào giấc ngủ. Lương Thần không biết làm thế nào, đành vỗ nhẹ vào tay anh, nói nhỏ: “Anh cứ ngủ đi, chuẩn bị xong bữa sáng em sẽ gọi”.

Giọng ngái ngủ, anh nói: “Anh muốn ăn sủi cảo”.

Cô ngẩn người, nhà không có sủi cảo đông lạnh.

Buông tay cô, anh trở mình, quay lưng lại, giọng bướng bỉnh như trẻ nhỏ: “Đột nhiên anh muốn ăn. Lương Thần, dưới nhà cách cổng một quãng ngắn có một nhà hàng sủi cảo, em chịu khó đi mua giúp anh”.

Nhìn bộ dạng lười biếng của Diệc Phong, lòng cô phân vân, hình như chẳng giống Diệc Phong chút nào, xưa nay trong chuyện ăn uống anh chưa bao giờ kỹ tính, nhất là phải làm phiền đến người khác.

Nhưng cô vẫn đứng dậy, cười: “Được rồi, anh đợi nhé!”.Loạt âm thanh nhỏ nhẹ kết thúc, căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ c