
lát, mẹ cứ ngồi ở đây con không ngủ được.”
Con trai đã tỉnh, lại còn nói đùa, bà Lăng cảm thấy nhẹ nhõm, nhìn anh có vẻ
thật sự buồn ngủ, bà thở dài đứng lên, nắm tay anh dặn dò: “ Vậy con nghỉ đi,
tối mẹ lại đến”. Quay đầu nhìn thấy vẻ mặt bình thản của ông Lăng, thầm trách
chồng vô tình, bà cầm áo khoác đi ra.
Ông bà Lăng vừa đi khỏi, Lương Thần đến bên giường, cầm bàn tay anh để vào
chăn, bất chợt bị tay anh nắm chặt. Cô ngồi xuống mép giường hỏi: “ Anh thấy
thế nào? Có còn nhức đầu không?”
Diệc Phong khẽ lắc đầu, khuôn mặt vẫn tái xanh.
“ James đã đi gọi bác sỹ, em đi xem bao giờ anh ấy về”. Cô định đứng lên vì
thực ra có nhiều vấn đề cần hỏi James.
Nhưng anh không buông tay, chỉ nói: “ Anh khát nước”.
Lương Thần vội đứng dậy lấy nước, mang đến.
Diệc Phong lại hé mắt, Lương Thần định đỡ anh ngồi dậy, vừa cúi xuống đã nghe
anh nói: “ Em cầm cho anh uống.”
Lương Thần ngẩn người, thấy khóe miệng anh mấp máy, tưởng anh nói đùa.
Liền đó là giọng nói anh vui vẻ: “ Biết làm thế nào, anh không nhìn thấy”.
Câu nói của anh như mũi kim đâm vào lòng Lương Thần, cô cắn môi, bàn tay bê cốc
nước khẽ run, dù đã chấp nhận tất cả, nhưng khi các dấu hiệu xấu lần lượt xuất
hiện, cô vẫn cảm thấy nghẹt thở.
Cô cầm cốc nước đưa ngang miệng cho anh, Diệc Phong nhấp hai ngụm lại nằm
xuống.
Anh nói: “ Không sao, một lát sẽ hết thôi”, giọng nói anh bình thường như không
có gì quan trọng.
Lương Thần không nói, cô đặt trả cốc nước lên bàn, trở về ngồi chỗ cũ cạnh mép
giường.
Diệc Phong kéo chăn đắp, cũng yên lặng.
Hình như rất lâu sau, không thấy Lương Thần có động tĩnh gì, để chắc chắn cô
chưa ra khỏi phòng, anh nghiêng đầu nghe ngóng, giọng vui vẻ: “ Thế nào, bỏ
cuộc rồi sao?”.
Lương Thần giật mình, lao đến nắm tay anh, siết chặt, cô nói dỗi: “ Anh nói bừa
gì vậy?”.
Không để ý đến phản ứng của cô, anh tiếp tục: “ Có thể sau phẫu thuật, tình
trạng của anh cũng vẫn sẽ như thế này, có thể còn tồi tệ hơn. Lương Thần, em đã
chuẩn bị tư tưởng chưa?”. Lương Thần nghẹn ngào nơi cuống họng, không thể mở
miệng.
Sau đó, thấy Diệc Phong chìm vào giấc ngủ thật sự, cô mới nhẹ nhàng đứng dậy mở
cửa bước ra. Cùng lúc đó anh mở mắt.
Đã đến nước này anh không muốn che giấu, cứ để sự thật dần lộ ra bộ mặt trần
trụi gớm ghiếc của nó, có thể tàn nhẫn, đau lòng nhưng không thể khác. Một số
sự việc, một khi đã quyết định mở đầu cũng đồng nghĩa với việc chấp nhận kết
quả. Mọi nỗ lực tránh né chỉ là xuẩn ngốc, nực cười. Giờ đây anh chỉ muốn Lương
Thần nhận rõ điều gì đang chờ đợi ở phía trước.
Anh biết cô sẽ không từ bỏ, không lùi bước nhưng anh vẫn cần một mũi tiêm
phòng.
Ra khỏi cửa gặp bác sỹ điều trị,
Lương Thần nói: “ Anh ấy vừa ngủ, khi kiểm tra xin nhẹ nhàng một chút!”. Sau đó
cô tiến về phía James đang đứng gần đó.
Đèn hành lang hơi tối, trong không khí ngoài mùi thuốc sát trùng, còn có những
hạt bụi nhỏ li ti lơ lửng. Lương Thần khoanh tay trước ngực, giọng bình tĩnh: “
Mắt anh ấy đột nhiên không nhìn thấy”.
James không có phản ứng gì, chỉ khẽ gật đầu, sau đó yên lặng duy nghĩ, nét mặt
đăm chiêu. Thấy James như vậy, Lương Thần đột nhiên thấy sợ, cô hỏi vẻ lo âu: “
Trước đây có như vậy không?”
James lắc đầu: “ Chỉ nhất thời thôi”.
Lương Thần thở dài, nhắm mắt, tựa hẳn người vào bức tường sau lưng. “ Chẳng lẽ
chị không biết thật sao?”, James nói, Lương Thần mở mắt thấy vẻ mặt anh ta rất
khác thường. “Thực ra sáng hôm qua Diệc Phong cũng xảy ra hiện tượng đó, nên
tôi mới đến”
…Sáng hôm qua? Lương Thần cau mày, cố nhớ lại, chỉ có hai mươi tiếng đồng hồ
ngắn ngủi như vậy mà cô cảm thấy như đã rất lâu rồi. Còn nhớ lúc đó Diệc Phong
không chịu ra khỏi giường, sau đó nhất định đòi ăn sủi cảo, thái độ ương ngạnh
như đứa trẻ đòi quà.
Cô lặng người.
Có lẽ chính là vào khoảng thời gian
đó, để giấu cô, anh đã cố tình kiếm cớ để cô ra khỏi nhà.
Đột nhiên thấy mệt mỏi rã rời, cô mỉm cười cay đắng: “ Anh ấy vẫn ở bên cạnh
tôi, vậy mà tôi hầu như không biết gì!”. James giơ tay vỗ nhẹ vai cô an ủi,
nhưng Lương Thần chỉ lắc đầu. Không ai có thể giúp gì vào lúc này. Lúc sau cố
trấn tĩnh, cô hỏi: “ Chuyện phẫu thuật anh định thế nào?”.
“ Càng sớm càng tốt.” Giọng James trịnh trọng hẳn lên. “ Tôi đã nói chuyện với
bác sỹ điều trị, còn xem tình hình của anh ấy thế nào, chứng đau đầu và mất thị
giác ngày một nhiều, lại còn xuất hiện choáng ngất nữa. Có lẽ tình hình diễn
biến xấu hơn dự đoán của tôi.”
Mắt cô bỗng tối sầm, hơi lạnh từ mắt lan tỏa khắp mặt, đến toàn thân.
Cô cau mày: “ Nhưng tại sao không hề có dấu hiệu báo trước, đột nhiên lại…”
James nhìn cô: “ Bệnh não vốn như vậy, trước khi anh ấy tỉnh lại không thể manh
động, nhưng bây giờ tôi đề nghị phẫu thuật ngay, để càng lâu rủi ro càng lớn”.
“ Vậy bây giờ…” cô như chợt nhớ ra: “
Bây giờ tỷ lệ thành công có phải vẫn là bốn mươi phần trăm như trước?”
Dù đã biết câu trả lời nhưng cô cẫn cần một lời đảm bảo của bác sỹ, cho nên khi
thấy James khẽ lắc đầu sau một phút im lặng, Lương Thần cảm thấy tim mình bị
bàn tay ai đó bóp nghẹt.