
t một hơi thật sâu, tay giữ lấy ngực thở hắt ra, rồi mới ngẩng đầu nhìn hắn.
“Tôi...”, thấy gương mặt
hắn vẫn điềm tĩnh, không hề để lộ bất kỳ thứ cảm xúc nào, cô nuốt nước bọt, cảm
thấy khómở miệng, “Cảm ơn cậu tối qua đã cứu tôi, nhưng giờ có thể để tôi đứng
dậy chứ?”.
Cô hiện vẫn đang bị hắn
giữ chặt, mà hắn, ngoài chiếc quần soóc kiểu bãi biển thùng thình kia thì chẳng
mặc gì phía trên cả, nghĩ tới vừa rồi khi lướt mắt qua chiếc quần đó, cô đã
nhìn thấy nó hơi gồ lên. Gương mặt An An bồng chốc hơi ửng hồng, cô biết điều
đó có nghĩa gì. Nhưng, cô nhất định phải bình tĩnh, cô không muốn lại rơi vào
hoàn cảnh giống đêm hôm qua.
Nhưng hắn không nói gì
cả, cứ im lặng như thế nhìn cô, nhìn vào lồng ngực cô đang phập phồng từng đợt
kia.
Cô không thể không thừa
nhận là hắn rất đẹp trai, đặc biệt là buổi sớm nay, đôi mắt sắc đang chớp đó
hiện rõ sự lạnh lùng khiến người khác không thể đoán được hắn đang nghĩ gì, đôi
môi tươi hồng dường như không hề bị đổi màu hay khô ráp đi vì chiếc máy lạnh
thổi suốt đêm. Nhưng cô không thể để mình bị cám dỗ, cũng không được thế. Hắn
cũng vậy. Hai người ngay từ đầu đã không phải là một đôi. Nghĩ tới đây, cô gỡ
bàn tay đang đặt trên eo mình, lần này Vũ Minh không ngăn cản, hắn buông cô ra.
Xoay người xuống giường,
An An giẫm bàn chân trần xuống sàn gỗ, lại hít một hơi thật sâu mới quay lại,
nhìn vào mặt hắn, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, tối qua làm phiềncậu, nhưng tôi
không muốn gây rắc rối cho cậu”. Cô nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh: “Hy
vọng cậu có thể quên chuyện tối qua, nếu sau này chúng ta còn gặp nhau, tôi
mong tất cả đều không có gì thay đổi, vẫn như trước đây”, nói xong, cô bối rối
nhìn Vũ Minh, nhưng hắn vẫn chẳng nói chẳng rằng, cứ nhìn chằm chằm vào cô. Hai
người đối diện nhau như thế, một phút, rồi ba phút, chính ngay lúc cô cảm thấy
mình sắp không đứng nổi nữa thì hắn mở miệng.
“Cô cho là có thể không?”
Hắn nhíu mày, ngồi thẳng dậy, tay phải đặt lên đầu gối đang gập lại, tay trái
chống giường, cái phần giữa hai chân lồ lộ nhô lên.
Cô không hiểu, mở to mắt
nhìn chằm chằm vào hắn.
“Tôi muốn cô.” Câu nói
lạnh lùng bật ra từ đôi môi mỏng như một làn khói, như một lời bùa chú khiến cơ
thể An An cứng đơ. Cuối cùng thì cái âm thanh ấy cũng truyền lên não, sao hắn
có thể nói thẳng ra ham muốn một cách trần trụi thế chứ.
Mặt cô đỏ bừng, ngay cả
phần cổ cũng như được thoa thêm một lớp phấn nhẹ trở nên hồng hào. Cô đành cúi
mặt xuống, cuối cùng cô đã hiểu, người đang ở trước mặt cô đây không phải một
đứa trẻ, hắn là đàn ông, một người đàn ông thực sự. Có điều hai người gặp qua
nhau baonhiêu lần, cô cũng chỉ thấy hắn rất đẹp, trong lòng chỉ là thấy thán
phục, nhưng chưa từng nghĩ tới giữa hắn và cô có bất kỳ mối quan hệ nào, điều
này tuyệt đối không thể.
“Không thể”, cô ngước mắt
nhìn hắn, ánh mắt trở nên dứt khoát, thậm chí có thể thấy rõ lồng ngực An An
đang phập phồng hồi hộp, cô vẫn cảm thấy bất an và căng thẳng, nhưng gương mặt
lại tỏ ra mạnh mẽ, cô không sợ hắn.
“Tại sao?”, Vũ Minh
nghiêng đầu nhìn cô. Hắn đang đợi xem cô có thể lấy lý do nào để cự tuyệt hắn.
Cô bật cười, khóe miệng
lúc này lại giống như mọi khi, hơi cong lên.
“Trông cậu trẻ như vậy,
chắc chắn là ít tuổi hơn tôi”, cô chần chừ một lúc. Nhìn vẻ lạnh lùng của hắn,
cô đành phải ra đòn quyết định: “Mà, mà tôi lại có bạn trai rồi, năm nay chúng
tôi sẽ kết hôn”, nói xong, cô lùi lại một bước, nhìn hắn, không biết hắn sẽ đáp
trả như thế nào.
Nhưng, hắn chẳng nói lấy
một lời, từ từ bước xuống giường, tiến về phía cô.
An An không cười nổi nữa
rồi, không biết hắn sẽ làm gì, cô lo lắng lùi lại phía sau nhưng nhận ra mình
đã đến sát tường rồi, chỉ có thể dùng hai tay ôm lấy ngực. Cô sẽ không để cho
hắn làm thế. Vũ Minh không làm gì cả, chỉ giữ một khoảng cách tầm một cánh tay,
đứng yên đó. Ánh mắt nhìn thẳng vào cô.
Trên gương mặt hắn lộ
chút khinh khỉnh. Lúc sau mới chậm rãi nói: “Đây chính là lý do của cô?”.
“Tôi ít tuổi ư? Vậy có
cần lại đây kiểm tra chút không”, nói xong, hắn còn cố ý liếc nhìn xuống phía
dưới mình, An An biết hắn cố tình lấy lời nói của mình để khích cô.
không thèm để ý đến hành
động gây hấn đó, cắn môi nhìn hắn.
“Trẻ à, cô thì bao nhiêu
tuổi?”, hắn nhìn cô cười khẩy.
“Hai mươi tám, tôi đã hai
mươi tám tuổi.” Cô nhìn thấy trong ánh mắt hắn thoáng chút ngạc nhiên, nhưng
chỉ trong phút chốc. Cô cười nói: “Đừng để con mắt của cậu bị đánh lừa”.
“Vậy thì đã sao?”, hắn
không thèm đếm xỉa.
“Đã sao? Theo lẽ tự nhiên
là không được”, cô kêu lên thảng thốt, “Cậu có nhiều tuổi thì cũng không tới
hai mươi lăm, cao lắm là hai mươi hai. Chúng ta hơn kém nhau tới sáu tuổi đúng
không?”.
Ngón tay hắn vuốt lên mặt
An An khiến cô lặng người, không biết hắn lại nghĩ cái gì nữa, cô chỉ có thể
nín thở, bình tĩnh nhìn hắn. “Cô không giống hai mươi tám tuổi”. Thoáng chút
ngạc nhiên, cô không nhịn được phì cười, tên này, đúng là còn trẻ con.
“Nhưng chính xác là thế.”
Cô một lần nữa nhấn mạnh, quyết định phá tan ý nghĩ của hắn, hắn