
không thể ngốc
như vậy được.
“Mà tôi nói rồi, tôi đã
có người yêu, chúng tôi sắp kết hôn.” Vừa nói xong, cô cảm nhận được ngón tay
trên gương mặt mình khựng lại, An An biết đây mới chính là chìa khóa, có thể cô
không quan tâm vấn đề tuổi tác, nhưng nhất định phải để cho hắn biết, cô không
thể chấp nhận hắn, vì trong trái tim cô đã có một người rồi.
Mặt hắn đanh lại, ánh mắt
trở nên lạnh lùng. Cô cảm nhận được sự tức giận đó, gương mặt tuấn tó với đôi
môi đang mím chặt càng lộ rõ vẻ gầy yếu. Cô lặng lẽ chờ đợi cơn thịnh nộ của
hắn.
“Vậy sao?”, hắn cố ý dừng
lại rồi hùng hồn nói, “Là anh ta à? Anh ta chỉ là gánh nặng cho cô, nếu không,
tối qua làm sao lại để cô rơi vào hoàn cảnh như vậy”.
Cả người cô cừng đờ, đôi
mắt mở to hoài nghi kinh ngạc nhìn hắn, những cảm xúc hồn độn diễn ra trên
gương mặt, thoáng chốc trong mắt cô hiện lên một chút tổn thương. Cô nhìn gương
mặt đẹp đẽ phía trước, lạnh lùng, nữ tính, hắn sao có thể dễ dàng, đánh đúng
vào sự yếu đuối của cô. An An run rẩy, đôi môi mấp máy, nhưng không biết phải
phản bác như thế nào. Không thể nói dối, đúng như lời hắn đã nói, đêm qua chính
xác là cô có chuyện buồn, Minh Minh cùng đám bạn bè đến quán bar, ba ngày rồi
vẫn chưa về. Cô hẹn anh hôm nay về nhà để giải quyết mọi thứ ổn thỏa, nhưng đến
lúc sắp tan làm, anh gọi điện thoại tới, nói phải đi theo lãnh đạo của công ty,
không có cách nào đùn đẩy được. Lại như vậy, cô quá thất vọng, một đêm chán
chường, nhưng đáng lẽ cô cũng không nên về muộn như thế, càng không nên gặp tất
cả những chuyện kia.
Nét mặt đau khổ phức tạp,
hàm răng cắn vào môi dưới mạnhơn, cô lặng im làm trái tim hắn như thắt lại.
Hắn tiến sát đến, muốn ôm
cô vào lòng, nhưng chưa kịp chạm vào thì cô đã đẩy mạnh ra, người càng dính sát
vào tường.
“Không sai, đêm qua tôi
không ổn nhưng không có nghĩa là chuyện giữa chúng tôi có vấn đề. Đây là việc
của chúng tôi, không cần cậu quan tâm.” Chính miệng cô thừa nhận điểm yếu của
mình. An An không biết vì cái gì, chỉ cảm thấy không muốn để hắn can thiệp vào,
cô luôn cho rằng giữa hai người họ không nên tồn tại bất kỳ ràng buộc nào.
“Tôi cũng không định quan
tâm, tôi chỉ cần thứ tôi muốn”, giọng nói của Vũ Minh cũng đanh lại, nắm cánh
tay cô thật chặt, như sợ cô sẽ biến mất.
“Tôi, tôi không chấp nhận
cậu. Nếu cậu cứ thế này, tôi chỉ còn cách là về sau sẽ không bao giờ xuất hiện
trước mặt cậu nữa.” Cô cảm giác bắp tay mình bị bóp chặt, cô không muốn giữa
hai người lại trở nên thế này. Cô nhẹ nhàng nói: “Chúng ta làm bạn không được
ư? Chúng ta chẳng cóvấn đề gì cả, coi như biết nhau lần nữa, được không?”.
“ừm”, hắn có vẻ không
thèm để ý đến những lời đề nghị của cô.
An An thở dài, nhưng vẫn
cố gắng thuyết phục: “Tôi không hiểu sao cậu lại thích tôi, à, chắc có lẽ một
lúc nào đó cậu bị mê muội. Nhưng cậu thích là chuyện của cậu, tôi không có
nghĩa vụ phải đáp ứng điều đó”. Nhìn mặt hắn hơi cau lại, cô tranh thủ cướp
lời: “Tôi không phải là mấy cô bé học sinh của cậu, coi việc được cậu yêu thích
là một vinh hạnh, vui mừng lắm rồi. Nhưng tôi nói cho cậu biết, đây không phải
là điều tôi muốn, sự ép buộc của cậu khiến tôi cảm thấy nặng nề”.
Cô ngừng một chút, thấy
biểu hiện của hắn chẳng có chút thay đổi: “Cậu không tin cũng được, tôi đã hai
mươi tám tuổi rồi, không giống như mấy cô bé nữ sinh kia, ngày ngày chỉ biết mơ
mộng những chuyện không thực tế. Tôi không thế! Cho dù giữa tôi và bạn trai có
xảy ra chuyện gì đi nữa thì cũng chỉ là chúng tôi cần hiểu nhau và cải thiện,
lẽ nào mới gặp một vấn đề nhỏ mà tôi đã vội ngoại tình, vứt bỏ anh ấy mà đi tìm
một chỗ dựa mới?”.
Cảm thấy tay hắn lỏng
dần, cô cũng không tỏ ra giận dừ nữa.
“Cậu nói cậu muốn tôi,
biết đâu đây chỉ là nhất thời, những thứ không đạt được thường khiến người ta
đâm đầu vào giành lấy. Cậu hãy còn trẻ, cậu có thể trải nghiệm thêm, nếu sau
này phát hiện không phù họp, cậu có thể quay người bỏ đi. Cậu có gì để mất?
Chẳng có gì cả.” Cô đẩy Vũ Minh ra, đi qua phía tường khác, đối diện với hắn,
còn hắn từ đầu đến cuối mím môi không nói lời nào.
“Xin lỗi, thật sự tôi
không thể. Tôi cũng không muốn đùa”, cô lắc đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn, cô
không muốn cho hắn bất kỳ hy vọng nào.
Cuối cùng nét mặt Vũ Minh
cũng có chút thay đổi, ánh mắt cúi xuống, im lặng một lúc rồi lại ngước lên
nhìn cô. An An cảm thấy hắn thấp thoáng một chút kiên quyết, trong lòng chầm
chậm dấy lên sự bất an không thể giải thích được, không biết hắn sẽ phản ứng ra
sao?
“Tôi chưa từng nghĩ là sẽ
đùa. Trước giờ tôi không thích lãng phí thời gian, cũng không tự lừa dối chính
mình.” Hắn nhìn cô đầy kiên định, ánh mắt vẫn chắc chắn như thế.
Cô thở dài, anh chàng này
thật là cứng đầu. Hắn dựa vào cái gì mà nghĩ rằng cô nhất định sẽ động lòng, đồ
kiêu căng, cậy mình đẹp trai được nhiều cô gái xinh đẹp chào đón thì làm gì
cũng được ư? Cô không giấu được ánh mắt khinh bỉ, thoáng chút tức giận. “Được,
cậu muốn sao thì cứ làm. Nhưng mời cậu đừng đem cái ý nghĩ của cậu áp đặt cho
tôi.” Cô không đ