
a em trơn trượt ẩm ướt, em lại biết rên rỉ. (sao mới đây đã
hóa sói rồi, o.O)
Em xinh đẹp hơn bất cứ cô gái nào tự xưng là
mỹ nữ bên ngoài. Em còn có thể nấu cơm, không giống anh, đến bây giờ
ngay cả trứng cũng chiên không được, em còn có thể làm việc nhà, lại
tinh thông vài ngoại ngữ, từ nhỏ đến lớn nhân phẩm học vấn đều ưu tú…
Trừ bỏ đối với anh, chưa làm qua một chuyện xấu nào, không nhặt của rơi,
vui vẻ giúp người, em lại còn tốt với trẻ con, là một người vợ đảm đang, người phụ nữ kia làm sao có thể so với em?”
Nguyễn Mộng đều bị
anh khen trợn tròn mắt, cô há hốc miệng ngẩn người nhìn gương mặt ôn nhu của của người đàn ông trong gương, rất khó tin tưởng anh là Vệ Cung
Huyền.
Đối với lời thô tục anh nói lúc trước, cô làm như không để ý tới:
“Anh, anh làm sao mà biết nhân phẩm học vấn của em đều ưu tú?”
Còn có không nhặt của rơi vui vẻ giúp người… Làm sao anh ấy biết được?
“Em cho là anh thật sự bởi vì phụ trách mới cùng em kết hôn? Nếu quả thật
là em là người xấu xa như thế, anh có thể xem như tình một đêm trôi qua
rồi quên mất, làm sao có chuyện anh sẽ lấy em?
Sau này em nói em mang thai, có người tự động đưa tư liệu từ nhỏ đến lớn của em, lúc này anh mới đồng ý, biết không?”
Anh dùng cái mũi cọ cọ cổ cô.
“Bằng không em thực sự cho rằng anh là người dễ dàng bị lừa gạt như vậy sao?
Nếu em có cuộc sống không biết kiềm chế, hoặc là có thói quen lừa gạt,
đánh chết anh cũng sẽ không đồng ý cưới em…
Cho nên em xem,
những cô gái ngoài việc gầy hơn em, còn có gì có thể so được với em? Họ
thiện lương hiểu ý người hơn em, hay thông minh hơn em?”
“Nhưng mà…”
“Không có gì là nhưng mà , nói cho anh biết đi, em muốn cái gì? Em muốn, anh đều cho em.”
Vệ Cung Huyền nhìn về phía gương, ánh mắt hai người ở trong gương giao hòa lẫn nhau, Nguyễn Mộng cắn miệng, tự ti cùng bất an luôn tồn tại trong
lòng tại một khắc này bỗng dưng như được xoa dịu.
Cô từ trong lòng Vệ Cung Huyền xoay lại, ôm lấy anh, thanh âm do khóc mà khàn khàn.
“Em không muốn làm người mập mạp… Cũng không muốn bị người ta xem thường, em, em…”
Vệ Cung Huyền nhìn cô cổ vũ: “Em muốn làm cái gì?”
“Giảm béo!”
Cô rốt cục lớn tiếng hô lên, ánh mắt do khóc mà đỏ bừng.
Đối với người phụ nữ đã nói xấu thân thể vợ mình, Vệ Cung Huyền âm thầm ghi hận trong lòng, để đó anh sẽ tính sau, giờ chỉ dỗ dành bảo bối trong
lòng anh mà thôi, anh ôm Nguyễn Mộng đung đưa.
“Giảm béo đương nhiên có thể, nhưng không cho phép quá gầy, anh cũng không muốn buổi tối ôm một khúc xương ngủ.”
Nguyễn Mộng nhớ tới kiếp trước sau khi hút thuốc phiện bản thân gầy giống như tờ giấy, bi thương lại đến, càng muốn khóc.
Vệ Cung Huyền vừa dỗ lại vừa gạt, thật vất vả làm cho cô không khóc, mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau này Vệ Cung Huyền cũng không cho phép cô tiếp tục đi làm nữa , bản thân Nguyễn Mộng cũng không muốn đi, liền nộp đơn xin từ chức, dù sao ở nơi
đó cô cũng không cảm thụ được cái gì là tình cảm bạn bè.
Người
bên ngoài đều là người xấu, chỉ có ở nhà cô mới an toàn. Nhận thức này
từ nay về sau đã khắc sâu dấu ấn vào trong suy nghĩ của Nguyễn Mộng,
trực tiếp làm cho ngày sau cô không bao giờ có thói quen thích đi ra
ngoài nữa.
Dương Thiến sẽ có phản ứng như thế nào, Nguyễn Mộng
không muốn biết, thời điểm cô nghe được bọn họ nói chuyện cũng không có
xuất hiện.
Có lẽ Dương Thiến còn tự cho mình người bạn tốt của
cô, nên sau khi cô từ chức còn thường xuyên gọi điện thoại cho cô, nhưng Nguyễn Mộng không có tiếp, ngẫu nhiên Vệ Cung Huyền thấy được, anh đều
miễn cưỡng nghe máy, nhưng ngôn ngữ phi thường không khách khí, Dương
Thiến bị xem thường vài lần, liền không tiếp tục liên hệ với cô, như vậy cũng tốt, cô đỡ phải nhớ tới việc phiền lòng này.
Về chuyện giảm béo, Vệ Cung Huyền phản ứng còn lớn hơn cả Nguyễn Mộng.
Anh vốn dĩ là muốn thỉnh chuyên gia đến hướng dẫn cho cô, nhưng bị Nguyễn
Mộng cự tuyệt mãnh liệt, cô tự giảm béo ở nhà một mình, làm vài động tác yoga cùng chạy bộ, nhảy dây đá cầu, hình như là muốn đem những trò chơi đùa vận động từ nhỏ đến lớn chưa từng làm qua đều luyện tập hết một
lần.
Vệ Cung Huyền cũng theo cô náo, cùng cô ăn cơm giảm béo, Nguyễn Mộng muốn thêm vào cho anh vài món anh còn không vui.
Hai người thường xuyên ở trong công viên tiểu khu đánh cầu lông hoặc là
bóng bàn, buổi sáng cũng cùng nhau dậy sớm chạy bộ, toàn bộ lịch trình
giảm béo của cô, anh thủy chung đều đi theo.
(MTY: Hạnh phúc quá :*)
Nhưng mà cũng không phải không có hiệu quả, ít nhất là anh càng ngày càng
thêm cường tráng, trước kia đánh ngã Ôn Dư Thừa cần hai quyền, hiện tại
một quyền là đủ.
Mà mỗi ngày buổi tối anh cũng hưởng thụ càng
nhiều, xét thấy anh mỗi ngày giảm béo cùng mình. Nguyễn Mộng đối với anh có thể nói là hữu cầu tất ứng nhu tình ngàn vạn.
Hơn nữa cô tập qua mấy tháng yoga, buổi tối vào lúc làm tình, chiếc eo nhỏ mềm mại
kia, làn da non mịn kia, càng khiến Vệ Cung Huyền làm được càng thêm
thỏa mãn.
Ngắn ngủn bốn tháng, Nguyễn Mộng đã từ tám mươi kg lúc trước biến thành sáu mươi kg, sau khi gầy đi, mặt mày cũng dần dần