XtGem Forum catalog
Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh

Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325765

Bình chọn: 9.5.00/10/576 lượt.

i vậy?”

Âm thanh trầm thấp truyền đến, một bức tường thịt ấm áp từ phía sau đem Nguyễn Mộng bao vây lại.

Vệ Cung Huyền đã đeo mắt kính, trên tay còn cầm theo khăn lông ướt, nhẹ

nhàng giúp cô lau đi bột mì trên mặt, đem dung mạo cô trả lại như cũ.

Đôi mắt đen lúc nhìn đến Dương Thiến đứng ở cửa thì híp lại.

Nhìn cô ta một thân âu phục tao nhã hồng nhạt, còn ẩn ẩn ngạo mạn, trong

lòng nhất thời hiểu rõ. Cô ta chắc là tới cửa mượn lý do hạ thấp vợ anh

để đề cao một chút lòng tự tin cùng cao quý của bản thân cô ta đây mà.

Cao lớn tuấn mỹ, khí chất cao quý. Đây là ấn tượng đầu tiên của Dương Thiến đối với Vệ Cung Huyền. Khi nhìn đến tay của Vệ Cung Huyền để trên lưng

Nguyễn Mộng, còn ôn nhu giúp cô lau mặt, trong lòng tự dưng thấy khó

chịu cùng nghẹn khuất không thể nói rõ.

Dựa vào cái gì, bản thân cô ta vô cùng nỗ lực cũng chỉ là nhân viên bình thường ở trung tâm

phiên dịch, mà Nguyễn Mộng lại bởi vì có tiền nên có thể hưởng thụ hết

thảy những thứ này?

(MTY: mụ ấy tưởng Nguyễn Mộng có tiền nên trai đẹp theo, ý là nui trai đó.)

“Nguyễn Mộng, không giới thiệu tôi với vị tiên sinh này sao?”

Vươn tay, lộ ra một nụ cười cực kỳ tao nhã, mắt đẹp mị hoặc, là loại quyến

rũ mà đã là đàn ông thì hoàn toàn không có cách nào cự tuyệt.

…. Cô thật đúng là không muốn giới thiệu. Nguyễn Mộng phồng má, hướng vào trong lòng Vệ Cung Huyền né tránh.

“Tôi họ Vệ, chồng của Nhuyễn.”

Vệ Cung Huyền không nhìn tay cô ta, nhìn thấy bên tai Nguyễn Mộng còn có

chút bột trắng, nhẹ nhàng mà lau giúp cô, thuận tay sờ sờ lỗ tai nhỏ

nhắn của vợ.

“Cô là?”

“Tôi họ Dương, là bạn thân của Nguyễn Mộng.”

Vẫn mỉm cười như cũ, giống như việc Vệ Cung Huyền không thèm bắt tay lại không có xúc phạm tới cô ta.

“Đúng rồi, hai người đang làm sủi cảo sao? Xem người đầy bột mì này…. Không

phiền nếu tôi tới hỗ trợ chứ? Tôi cũng đã lâu không gặp Nguyễn Mộng,

muốn cùng cô ấy ôn lại chuyện cũ.”

Trong mắt mang theo chờ mong, không có một người đàn ông bình thường nào có thể cự tuyệt được khi một mỹ nữ yêu cầu.

Nhưng Vệ đại thần là người đàn ông bình thường sao?

Anh cười cười, đôi mắt đen lóe sáng dưới cặp kính, tựa tiếu phi tiếu nhìn

Dương Thiến. Nhìn đến khi mặt cô ta đỏ bừng – Bất cứ người phụ nữ nào

gặp người đàn ông anh tuấn như vậy nhìn chằm chằm, đều sẽ thẹn thùng.

“Chỉ sợ không tiện!”

Nụ cười hoàn mỹ cứng đờ.

“Ha ha… Phải không.”

Nguyễn Mộng chỉ cảm thấy bản thân không muốn nhìn thấy cô ta, hận không thể lập tức biến mất ngay trước mặt người phụ nữ này.

Cô mím môi, lại hỏi một lần:

“Cô tìm tôi có chuyện gì sao?”

Dương Thiến liếc mắt nhìn Vệ Cung Huyền một cái, ánh mắt dịu dàng biểu lộ

rằng có người ở đây cô thật khó mở miệng. Nhưng Vệ Cung Huyền rõ ràng

làm bộ như không phát hiện, Nguyễn Mộng cũng không phản ứng.

Thật sự nếu không nói ra thì không còn cơ hội, nhưng mà vất vả lắm cô mới dò hỏi được địa chỉ của Nguyễn Mộng.

“Cái kia… Nguyễn Mộng, cô có thể cho tôi mượn một chút tiền không?”

“Tiền?”

Cô ta là tới tìm cô vay tiền ? Không còn từ nào có thể diễn tả mất mát

trong lòng Nguyễn Mộng, cô còn tưởng rằng Dương Thiến đã biết lý do cô

xin từ chức, biết sai lầm rồi nên đến xin lỗi… Nếu là vậy cô nhất định

sẽ tha thứ cô ta.

“Cô tới, là tìm tôi vay tiền?”

Nhìn

thấy vẻ không dám tin trong mắt Nguyễn Mộng, trong nháy mắt, Dương Thiến có chút xấu hổ, ánh mắt nhìn sang Vệ Cung Huyền vẫn ung dung nhàn nhã,

trong lòng nhất thời lại bắt đầu bốc lên , cô ta có tiền như vậy, mượn

một chút thì có sao đâu?

“Đúng vậy, tôi muốn mượn cô mười vạn.”

Vệ Cung Huyền thật sự là xem đủ rồi, anh vốn tưởng rằng da mặt của Ôn Dư

Thừa đã đủ dày, không nghĩ tới núi này cao còn có núi khác cao hơn,

người phụ nữ này thật sự là vô sỉ đến cực điểm!

Nguyễn Mộng nhíu nhíu mày:

“Cô muốn nhiều tiền như vậy làm cái gì?”

“Cô đừng hỏi, cho tôi mượn trước đi, tôi đang cần gấp.”

Vẻ mặt Dương Thiến bức thiết, mỗi khi liếc nhìn Nguyễn Mộng thì trong lòng lại vô cùng khó chịu.

Nguyễn Mộng theo bản năng quay đầu nhìn Vệ Cung Huyền, thủy quang trong mắt

trong vắt, như là sẽ khóc ngay lập tức. Vệ Cung Huyền đau lòng không

thôi, đối với ngườiphụ nữ trêu chọc vợ mình kia càng xem không vừa mắt.

“Dương tiểu thư, có người nào đến vay tiền giống cô như vậy không? Nghe ý từ

trong lời nói của cô, không giống như là đến cầu giúp đỡ, ngược lại

giống đến đòi nợ.”

“Vệ tiên sinh, anh hiểu lầm tôi … Tôi cùng

Nguyễn Mộng là bạn thân, cho nên mới không như người ngoài như vậy, hơn

nữa tôi cũng là thật sự cần tiền gấp, thật sự là cùng đường mới…”

“Bạn thân?”

Vệ Cung Huyền cười lạnh một tiếng, đôi mắt đen sau mắt kính lóe lên tia sáng biến hóa kỳ lạ.

“Bạn thân mà cô nói, chính là ở sau lưng nói xấu cô ấy, ăn, mặc, ở, đi lại

đều muốn lợi dụng cô ấy? Nhà chúng tôi đúng là có tiền, nhưng cho tới

bây giờ không coi tiền như rác, cô muốn mượn tiền, có thể, viết giấy ghi nợ, lợi tức tính theo mức ngân hàng.”

“Anh…”

Dương Thiến cắn răng, nếu không có Nguyễn Mộng từ chức sau đó bản thân cũng đột nhiên mất việc.

Xin việc khắp nơi vấp phải trắc trở không