Snack's 1967
Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh

Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327002

Bình chọn: 9.00/10/700 lượt.

thể ăn thịt Nguyễn Mộng mới có thể hạ

hỏa.

“Cô không thể không uống!”

“Uống cái đầu cô đó.”

Nguyễn Mộng xem thường, thật sự là điên mà cũng không để cho người ta cảm thấy thấp kém.

“Cô ép phụ nữ có thai uống rượu là có ý gì? Hay là chúng ta đi ra ngoài tìm người phân xư?”

Phụ nữ có thai…. Phụ nữ có thai? !

Nhìn một đống người giương mắt mà nhìn, Nguyễn Mộng chậm rãi nói:

“Tôi đây mang thai mấy tháng rồi, có bản lãnh cô ép tôi uống thử xem.”

Bộ dáng giễu võ dương oai này, nếu như cho Vệ Cung Huyền nhìn thấy, còn

không chừng biết cười, anh yêu nhất là dáng vẻ kiêu căng trẻ con thế này của cô ah!

Lưu Uyển Chi đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó bật cười:

“Tôi đoán vị kim chủ kia nhất định không biết cô mang thai đúng không? Cô có nghĩ, nếu như anh ta biết rồi, sẽ là phản ứng gì?”

Sẽ không có người đàn ông nào cho phép tình nhân của mình mang thai, trừ phi anh muốn tự tìm phiền toái.

Nếu như lão Vệ biết hình tượng chính trực chói sáng của mình bị người ta

nghĩ thành cái dạng kia, có thể giơ chân đạp ai đó hay không? Nguyễn

Mộng vừa nghĩ vừa gật đầu:

“Đúng vậy, anh ấy rất tức giận.”

Bởi vì sợ tương lai con trai sẽ cùng anh tranh thủ tình cảm. Đại thần đã

biết là con trai. Thừa dịp Nguyễn Mộng không để ý, anh thuận thế xin bác sĩ siêu âm giới tính đứa nhỏ, hơn nữa đã giận cô hết mấy ngày.

“Vậy nếu như tôi nói cho anh ta biết thì sao nhỉ?”

Lưu Uyển Chi dương dương đắc ý không dứt, vung vẫy ly rượu trên tay:

“Nguyễn Mộng, cô phải đem bình rượu này uống hết, tôi sẽ không nói, nếu không

đừng trách tôi không khách khí, không nói tình bạn cũ.”

Tình bạn cũ? Tình bạn cũ cái đầu cô đó, ai là bạn cũ gì với cô?

Nguyễn Mộng thật không chịu nổi, Lưu Uyển Chi lại nghĩ rằng cô ta đã đoán

đúng, càng thêm cho là mình nói đến chỗ đau của Nguyễn Mộng, cô ta thật

sự không tin Nguyễn Mộng đã kết hôn.

Kết hôn sao không mang nhẫn cưới, dáng dấp lại trang nhã như một nữ sinh, không ăn mặc chưng diện như một quý bà?

Mạc Văn Hạo cũng âm thầm tính toán trong lòng, lúc trước anh ta cảm thấy cô gái này dáng dấp thật sự xinh đẹp, muốn giở trò trêu đùa, đáng tiếc khí chất cao quý , bây giờ nghe bạn gái mình vừa nói như thế.

Lập tức có chủ ý, nghĩ rằng không bằng bắt lấy nhược điểm này, trước nếm thử mùi vị một chút rồi nói sau. “Cô muốn nói thì cứ nói, dù sao tôi cũng không cản được cô, hừ.”

Nguyễn Mộng xuy một tiếng, lười cùng Lưu Uyển Chi nói nhảm, vừa định kéo cửa

đi ra, ai ngờ Mạc văn Hạo đã vượt lên trước một bước chặn lại đường đi

của cô.

Cô thật giận:

“Các ngươi rốt cuộc là muốn như thế nào?”

Giữa ban ngày, đây có còn là Xã Hội Chủ Nghĩa dân chủ nữa không?

“Tôi cũng không muốn gì, chỉ cần cô uống xong ly này, mọi chuyện hôm nay coi như kết thúc, nếu cô không nể mặt tôi thì cũng đừng trách tôi không

chừa mặt mũi cho cô.”

Nhiều người nhìn như thế, nếu Nguyễn Mộng

không uống thì cô ta còn thể diện gì nữa? Để cho mình không thể xuống

đài được, cho tới bây giờ đều không phải là tác phong Lưu Uyển Chi cô.

Nguyễn Mộng thật muốn điên lên, cô thật không thể tin được trên thế giới lại có những người không thức thời như vậy!

Lui về phía sau mấy bước, cô nhìn nụ cười bỉ ổi của người đàn ông trước mặt, quay đầu hướng Lưu Uyển Chi cười nói:

“Tôi nói thật không phải nha, ánh mắt thưởng thức của cô không tốt chút nào.”

Người đàn ông như vậy mà nhìn được mắt ư?

Lưu Uyển Chi hừ lạnh một tiếng:

“Cô trước tiên chính là lo lắng chính mình thôi.”

Bưng ly rượu từng bước từng bước đi tới bên cạnh Mạc văn Hạo, hai người cùng nhau đi về hướng Nguyễn Mộng, ý tứ rõ ràng, cô không uống xong ly rượu

thì đừng hòng rời bước.

Nguyễn Mộng chớp chớp đôi mắt đẹp, Lưu

Uyển Chi lại nghĩ cô đang sợ hãi thật sự muốn cầu xin tha thứ, cặp mắt

đen long lanh tràn đầy sự vui vẻ!

Cô quả thật bắt đầu hoài nghi

mình có phải nhìn lầm rồi hay không, nhưng Nguyễn Mộng lại cười khanh

khách mà tiến lên, vòng qua bọn họ, hướng tới phía sau bọn họ chạy ào

tới…

Vệ Cung Huyền vững vàng tiếp được cô, nựng nựng gương mặt

bánh bao mềm mịn của cô, cúi đầu ở trên làn môi cô hôn một cái, hơn nữa

ánh mắt của anh tràn đầy sự dịu dàng, đáy mắt lại lạnh như lưỡi dao sắc

bén thoáng qua.

Anh thậm chí ngay cả một tiếng cũng khinh thường nói cùng Lưu Uyển Chi, nắm bả vai Nguyễn Mộng, dịu dàng nói:

“Chúng ta về nhà.”

“Ừ!”

Dùng sức gật đầu, Nguyễn Mộng vẫn là nhịn không được ngây thơ quay đầu về Lưu Uyển Chi làm mặt quỷ.

Lưu Uyển Chi bị tức đến không nhẹ, làm sao chịu để yên như thế, thét to:

“Đứng lại cho tôi!”

Nguyễn Mộng cũng không hiểu mình sao lại đắc tội với cô ta rồi, nhưng lại

không thèm để ý tới, chỉ muốn nhanh nhanh về nhà, cứ xem như là bị chó

điên cắn một cái.

Nhưng Vệ Cung Huyền cũng không nguyện ý bỏ qua như vậy, anh dừng bước, ngoái đầu nhìn lại, nâng gọng kính che đôi mắt

vô cùng lạnh lùng, nhưng khí thế trước sau vẫn cường đại.

Lưu

Uyển Chi nhìn đến bàn tay của anh đang ôm lên bờ vai Nguyễn Mộng, trên

ngón vô danh thon dài rõ ràng có đeo một chiếc nhẫn cưới sáng bóng không quá khoa trương, lập tức càng thêm tin tưởng