
người đầy mùi tiền, khi anh Cảnh Thư làm việc dưới quyền hắn, khó bảo toàn ngày nào đó bị bán cũng không biết.
Tràn đầy hứng thú nhìn cô, Ôn Mỹ Phách dù bận vẫn ung dung dựa vào thành ghế, nở nụ cười nhẹ vô cùng.
Nhìn thử xem! Mới ngày đầu tiên đã nói chuyện thật sắc bén a! Hoàn toàn không để vị Tổng giám đốc như hắn đây vào mắt, một con mèo hoang mang móng vuốt không dễ chọc!
"Cũng là thế hệ thứ hai của Ôn thị, Ôn Ngọc Viễn đôn hậu thiện lương như vậy, anh lại là âm hiểm xảo trá." Thấy hắn không lên tiếng, Đường Hiểu Ân nho nhỏ nói thầm.
Ôn Ngọc Viễn đôn hậu thiện lương?
Nụ cười trên mặt Ôn Mỹ Phách nhất thời tràn đầy ý châm biếm, khiến Đường Hiểu Ân nhìn càng cảm thấy chướng mắt.
"Anh cười cái gì?" Cô lạnh lùng hỏi.
"Cười suy nghĩ của cô thật ngôc nghếch." Còn không biết nhìn người. Hắn bổ sung thêm trong đáy lòng.
Chỉ là không nghĩ đến mới gặp lần đầu, Ôn Ngọc Viễn lại khiến cho vệ sĩ bên người hắn phản bội hắn, xem ra hắn thật sự rất bị ghét rồi!
"Tôi ngây thơ ngu ngốc chỗ nào chứ?" Trong mắt Đường Hiểu Ân nổi lên đám lửa nhỏ, không phục hỏi.
"Thì là thật ngây thơ mà." Ôn Mỹ Phách vẫn trưng ra khuôn mặt tươi cười tức chết người không đền mạng kia. Giận, cô rất giận, cô cảm thấy mình và Ôn Mỹ Phách quả thật chính là trời sinh bát tự không hợp, nhìn nhau không thuận mắt, từ trước đã không thích nụ cười dối trá của hắn trên ti vi, hôm nay tận mắt chứng kiến càng làm cho cô muốn. . . . . . muốn. . . . . .
Xé nát nó!
"Nếu là ‘vệ sị bên người’ chắc sẽ phải ở bên nhau 24/24" Ôn Mỹ Phách vỗ vỗ tay, phòng vốn đang tối om lập tức sáng lên, hắn cười cong cả khóe mắt quay đầu lại. "Xem ra chúng ta nhất định phải ở chung với nhau rồi."
"Đây chỉ là tùy cơ ứng biến, huống chi tôi là vì bảo vệ anh." Đường Hiểu Ân vẻ mặt không sao cả, cố ép mình coi thường nụ cười đầy ý xấu kia của hắn.
Đây là một tòa biệt thự kính ba tầng, tính ra không lớn lắm, ít nhất theo thân phận ‘chủ tịch tập đoàn Hán hoàng’ của hắn mà nói hình như hơi nhỏ một chút, cách trang trí vô cùng đơn giản, chủ yếu là màu trắng sạch sẽ sáng ngời, lại mơ hồ khiến cho con người ta có cảm giác xa cách, chỉ là cảnh đêm ngoài cửa sổ kính lớn kia thật khiến người khác động lòng.
"Chỉ có anh ở đây?" Giống như nghĩ đến cái gì đấy, Đường Hiểu Ân hỏi.
"Gian phòng này trước mắt không có nữ chủ nhân" Ôn Mỹ Phách rất thoải mái ngồi trên chiếc ghế sofa màu trắng, vắt chéo chân, giống như sự tồn tại của cô chẳng có chút ảnh hưởng gì với hắn cả. "Cô cũng là người phụ nữ duy nhất bước vào căn phòng này." Hắn khẽ thu nụ cười lại, giọng nói đứng đắn.
Nghe giọng điệu nói chuyện của hắn giống như cô nên ‘tạ chủ long ân’ hắn vậy. "Tôi không có hứng thú với lịch sử tình yêu của anh, anh không phải đặc biệt cường điệu, bên cạnh anh có bao nhiêu phụ nữ không liên quan đến tôi, tôi chỉ phụ trách an toàn của anh."
"Tôi thích sạch sẽ, đối với tình yêu cũng vậy, tôi cũng không phải là người thương hoa tiếc ngọc." Đôi mắt như ngọc thạch của hắn nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, trong giây lát tim cô đập rộn lên khi bị ánh mắt hắn nhìn chăm chúi.
Thật ra khi hắn không cười nhìn rất đẹp, thiếu một chút bất cần đời, hơn vị đạo đàn ông thành thục.
Vậy không có chuyện gì thì hắn cười khiến cho người ta chán ghét vậy làm gì?
"Ý của tôi là bình thường trong nhà Tổng giám đốc không phải có bác Trần, cô Vương chăm sóc cuộc sống hàng ngày hoặc dọn dẹp nhà cửa sao? Ít nhất trên TV đều diễn như vậy." Giọng nói Đường Hiểu Ân lạnh lùng, cô nhất định là bị hắn làm cho tức đến hồ đồ nên mới có cảm giác động lòng với hắn.
Cô nhất định phải chỉnh trang khôi phục bình thường lại.
"Thật ra cũng có một số nhân vật như vậy, nhưng cô Triệu phụ trách dọn vệ sinh chỉ đến đây hai lần một tuần, chẳng lẽ Cảnh Thư không nói cho cô sao, trừ phi cần thiết nếu không tôi không thích thân cận cùng người khác?" Ôn Mỹ Phách ưu nhã chống cằm, cười như không cười nhìn cô. "Cho nên gian phòng này chỉ có tôi và cô, hai người ‘cô nam quả nữ’."
Gân xanh trên trán nổi đầy, Đường Hiểu Ân làm bộ như không nghe thấy lời nói trêu đùa của hắn.
Không phải cô có thành kiến với hắn, mà là hắn thích tìm chết, biểu hiện của hắn tựa như phóng điện với cô, mà cô mới vừa không cẩn thận bị điện giật.
"Cô Đường Hiểu Ân, cô đâng đổ mồ hôi!" Ôn Mỹ Phách nét cười chạm đến đáy mắt "Chẳng lẽ cô đang khẩn trương sao?"
"Tôi khẩn trương cái gì? Nên khẩn trương là anh ấy" Đường Hiểu Ân cố ổn định lại cảm xúc. Không nổi giận không nổi giận, cô đến bảo vệ người, không phải đến mưu sát hắn, ngàn vạn lần phải nhịn không được ra tay, xương cốt hắn không chịu được đòn tấn công của cô đâu. "Là Tổng giám đốc Ôn anh nhận được thư cảnh cáo, người nguy hiểm đến tính mạng là anh mới đúng."
"Phốc ~~" Ôn Mỹ Phách bật cười to không chút nào che dấu, tròng mắt đen sáng ngời như trăng rằm.
"Anh cười cái gì?" Nguy cơ phát hỏa luôn chực chờ, Đường Hiểu Ân lạnh lùng hỏi.
"Thưa cô Đường Hiểu Ân thân ái. . . . . ."
"Không được gọi tôi thân ái!" Cô cắn răng cảnh cáo.
"Được, được, được, cô Đường Hiểu Ân" Ôn Mỹ Phách rất thức thời bớt đi hai