
cho tôi một chút, tại sao trong ly lại có một viên kẹo?"
Một viên bị nhai biến dạng, rõ ràng chỉ còn lại nửa viên kẹo mềm, đang lẳng lặng mà nằm dưới đáy ly.
Chuyện này. . . . . . Quản gia khóc không ra nước mắt, mỗi ngày trước khi ông
bưng bữa ăn sáng lên, đều tiến hành kiểm tra 360 độ, còn lấy khăn ăn
chuyên dụng lau bên ngoài khay ly, ngay cả dấu vân tay cũng chưa từng để sót một vết, nhưng lúc này ở bên trong lại có một viên kẹo ăn dở!
Nhưng, phụ trách thiếu gia dùng cơm là thím Lan, bà ấy đã làm ở đây được hai năm, không thể phạm loại này sai lầm này được.
"Thật xin lỗi, thiếu gia! Tôi lập tức. . . . . ." lời quản gia còn chưa dứt,
Lăng Thiệu đã ném khăn ăn trong tay xuống, để người hầu bên cạnh đẩy hắn đi.
Trong phòng bếp, thím Lan vô cùng ủy khuất giải thích với
quản gia: "Không phải là của tôi! Trừ phi là tôi không muốn đi làm nữa,
nếu không tại sao lại động tay động chân ở trong bữa sáng của thiếu gia
chứ? Cho tôi mượn mười lá gan tôi cũng không dám!"
Quản gia nhức đầu hỏi: "Vậy có thể là ai?"
"Chuyện này. . . . . ." thím Lan khổ não suy tư một hồi, cuối cùng nghĩ tới
điều gì, "Đúng rồi! Sau khi tôi làm xong bữa sáng, chỉ có con gái nữ đầu bếp đã tới. . . . . . Nhất định là cô bé ấy! Tôi liền nói quái lạ, cô
ấy lại là loại người ấy sao. . . . . ." thím Lan không nỡ bỏ công việc
tốt này, vội vàng cung cấp thêm một "Nghi phạm".
Quản gia còn
phải chuẩn bị chuyện ra ngoài của Lăng Thiệu, không để ý hỏi nữa, đuổi
theo đưa thiếu gia ra ngoài; Lăng Thiệu nhìn ông, lại một lần nữa nghĩ
đến những thứ đồ không sạch sẽ vào buổi sáng kia, sắc mặt càng thêm
thúi, còn liếc ông thêm một cái. Lăng Thiệu không thích đi ra khỏi cửa, nhưng hôm nay có hội nghị của công ty, buộc anh phải
rời khỏi nhà;hai chân của anh có chút không vững, bước đi có một ngoặt,
không được lịch sự cho lắm, Lăng Thiệu không muốn người ta nhìn dáng đi
của hắn, cho nên mỗi lần tham gia loại hội nghị, anh sẽ nói trước tới
hay là không.
Sau hội nghị, còn có một tiệc rượu, Lăng Thiệu chưa bao giờ tham gia loại tiệc này, tính toán sẽ đi thẳng về nhà;hôm nay
Lăng Thiệu không có ăn sáng, dạ dày có chút co rút đau đớn, làm anh cảm
giác khó chịu, nhưng anh vẫn nhất quyết không ăn ở ngoài, bữa trưa bento ( 3T: Chắc là cơm hộp ) còn nằm ở trên bàn làm việc, dường như chưa ai
đụng tới.
Bởi vì hai bữa không có ăn uống gì nên môi của anh
trắng bệch, người đã trở nên yếu ớt, nhưng vào lúc này,cửa phòng làm
việc bỗng mở, một người phụ nữ bước vào, không biết là vô tình hay cố ý
mà dùng bộ ngực đầy đặn của cô ta cọ vào cánh tay của Lăng Thiệu, cô cúi đầu, "Lăng tổng, anh định thế nào đây? Có muốn tham gia tiệc rượu
không? Nhân viên công ty chúng ta rất muốn ngài đi đó!"
Lăng Thiếu nhíu mày, anh rất chán ghét mùi nước hoa của người phụ nữ này, không nhịn được mà muốn nhảy mũi.(3T: hắt xì đấy)
"Lăng tổng. . . . . ."Sau khi vào công ty, đây là lần thứ hai Lâm Mạt Nhi
nhìn thấy Lăng Thiệu, cô đối với Lăng Thiệu là vừa thấy đã yêu, cô thích gương mặt của anh, cũng thích tiền của anh; cô nhận thấy mình là người
có sắc đẹp, vóc người thuộc loại tốt, rất xứng đôi với Lăng Thiệu.
"Đi ra ngoài." Lăng Thiệu lạnh nhạt nói, thấy cô bất động, bèn gọi điện
thoại gọi bảo vệ, lạnh lùng chỉ vào Lâm Mạt Nhi, "Đem cô ta xuống, bảo
họ trả tiền lương đầy đủ cho cô ta, rồi lập tức đuổi." Rồi nói tiếp:
"Tìm cho tôi một bộ quần áo khác, tôi không thích mùi của cô ta bám trên người, còn nữa, lập tức quét dọn phòng sạch sẽ."
Sắc mặt Lâm Mạt Nhi thoáng chốc tái nhợt, lúc ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, thì nghe được tiếng thở dài của người bảo vệ,"Hình như cô là người phụ
nữ bốn mươi ba thì phải? Nói không thể tiếp cận Lăng Thiệu, các cô thật
không để vào tai."
Lăng Thiệu không thể chờ được nữa rồi !Anh
muốn trở về tắm, anh không thích bị người khác đụng vào, chỉ cần vừa
chạm vào, trên người của anh liền có vi khuẩn.
Sau khi về nhà,
việc đầu tiên Lăng Thiệu làm là tắm rửa sạch sẽ, bởi vì bụng rỗng suốt
một ngày, giờ phút này lại tắm rửa sạch sẽ, cả người càng thêm suy yếu,
như muốn ngất đi; Ở trạng thái này, hắn nhỏ giọng nói: "Quản gia, cho
tôi một ly sữa nóng."
Lô Nguyệt Nguyệt đang ở ghế sa lon trong
phòng khách bên cạnh, nghe được chỉ thị của anh, vội vàng chạy vào phòng bếp rót một ly sữa tươi, trên mặt mang một nụ cười lấy lòng; nhớ tới
ánh mắt của quản gia cùng thím Lan, cùng với sự uy hiếp của bọn họ,
trong lòng thấp thỏm không dứt, dường như vị chủ nhân này rất nghiêm
nghị!
Trong lúc vô tình, cô làm rớt một viên kẹo vào trong nước
trái cây, cũng không quá nghiêm trọng, tại sao mọi người đều thay cô
thương tiếc?Nhà cô rất nghèo, mẹ cô làm đầu bếp của nhà họ Lăng, cô
không thể khiến mẹ vứt bỏ phần công việc này, không thể làm gì khác hơn
là nhận lỗi với Lăng thiếu gia.
Lúc này Lăng Thiệu rất yếu ớt,
nhận lấy ly sữa trong tay Lô Nguyệt Nguyệt rồi uống hết, làm cô sửng sốt một chút, đem cái ly không để qua một bên, cúi đầu nói: "Lăng thiếu
gia, thật xin lỗi! Tôi thật sự vô cùng xin lỗi về chuyện buổi sán