
g, xin
người đừng đuổi việc mẹ của tôi, tôi thề sẽ không tái phạm nữa." Cô
thành tâm thành ý xin lỗi, nhưng không nhận được câu trả lời, làm cô
phải ngẩng đầu lên, quan sát Lăng Thiếu.
Lăng Thiệu uống sữa
xong, không biết là đã hôn mê hay là đã ngủ, bởi vì vừa mới tắm xong,
tóc của anh vẫn là ướt sũng , bởi vì uống sữa tươi, môi của anh còn
vương chút sữa; nhưng sắc mặt của anh tái nhợt, bộ dáng yếu ớt, làm Lô
Nguyệt Nguyệt nhìn anh chằm chằm.
Hai chân thon dài của anh, lông mày nhíu thật chặt, mặt anh tuấn, khiến Lô Nguyệt Nguyệt len lén quan
sát mà tim đập nhanh, đây là lần đầu tiên cô thấy đàn ông đẹp trai đến
như vậy a! Lô Nguyệt Nguyệt theo dõi anh một hồi lâu, cũng không thấy
anh mở mắt ra, "Ưmh" một tiếng, đoán chừng anh ngủ thiếp đi?
Nhưng mà, để như vậy mà ngủ sẽ bị cảm lạnh. . . . . . Cô cầm một cái khăn
lông, nhẹ nhàng lau tóc cho anh, tóc của anh vừa đen vừa mượt, cô lau
thật lâu, nhưng lau không được khô cho lắm.
Không biết đã trải qua bao lâu, ánh mắt của Lăng Thiệu chậm rãi mở ra, liền nhìn thấy một
người con gái đang đứng trước mặt anh, đang thay anh lau tóc.
Anh nhíu mày, phát ra âm thanh lạnh lùng: "Cô đang làm gì?"
"Lăng thiếu gia, ngài đã tỉnh?" Lô Nguyệt Nguyệt nở nụ cười nhìn hắn, lúc
Lăng Thiệu nhìn thấy nụ cười của cô, cảm thấy đó là nụ cười sáng lạn,
như ánh mặt trời xóa tan lo lắng của anh, anh cảm thấy trái tim của mình đập lỗi nhịp, nhưng rất nhanh liền đem tầm mắt của mình chuyển dời đi,
"Cô là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây?"
"Ưmh. . . . . . Thật xin lỗi! Cái đó. . . . . ." Động tác tay của Lô Nguyệt Nguyệt không ngừng,
nụ cười trên mặt không giảm, nhưng âm thanh lại lắp ba lắp bắp, nhận lỗi cô đã nhận, xin lỗi cô đã xin, nhưng bây giờ muốn cô lặp lại lần nữa,
cô có chút sợ, nhất là khi nhìn thấy bộ dạng của Lăng Thiệu bây giờ, cô
thật không biết làm sao để thẳng thắn nhận sai lầm của mình, ánh mắt của anh vừa đen vừa sáng, trên môi vẫn còn chút sữa.
"Tôi.....bây
giờ tôi bưng đồ ăn cho ngài! Ngài chưa ăn cơm. . . . . ." Lô Nguyệt
Nguyệt xoay người, đi được mấy bước, không cẩn thận đụng ngã khay trà,
tất cả trái cây đều rớt xuống, cái ly cũng bị rớt bể.
Lô Nguyệt
Nguyệt trợn to hai mắt, chợt xoay người trở lại, vội vàng cúi đầu nói
xin lỗi: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Lăng thiếu gia, tôi...tôi không
phải cố ý. . . . . ." Lần này cô thật muốn khóc a.
Tô Tô nói
những ngày tiếp theo cô có số đào hoa, nhưng hoa đào không có một đóa,
vận rủi lại cuồn cuộn , đây là vì sao a? Lô Nguyệt Nguyệt gào khóc trong lòng.
Vẻ mặt Lô Nguyệt Nguyệt ngơ ngác nhìn Lăng Thiệu, hai mắt nhắm lại, nghĩ thầm, có trừng phạt gì thì mau lên đi a!
Bây giờ cô thật sự vô lực. . . . . . ánh mắt thâm thúy của Lăng Thiệu, đẹp
trai hơn nhiều so với lúc anh nhắm hai mắt, nhưng cũng để cho cô cảm
thấy nguy hiểm, tim Lô Nguyệt Nguyệt đập bịch bịch, lúc cô tưởng trái
tim mình sẽ nhảy ra ngoài thì Lăng Thiệu chậm rãi hỏi "Cô là ai? Tại sao ở đây?"
"Tôi...tôi tới là nói xin lỗi." Lô Nguyệt Nguyệt cúi đầu trả lời.
"Nói xin lỗi?"
"Đúng , đúng a!" Lô Nguyệt Nguyệt cúi đầu dọn dẹp mảnh vụn, sau khi xử lý
xong mảnh vụn, rồi đem tay của mình rửa sạch sẽ, sau đó mới ngồi vào chỗ của mình, "Là như vậy, chính là sáng sớm hôm nay. . . . . ." Lô Nguyệt
Nguyệt run lẩy bẩy mà đem chuyện đã xảy ra vào buổi sáng kể từ đầu đến
đuôi, sau đó mới chậm rãi nói: "Lăng thiếu gia, người sẽ không trách
tôi, sẽ không đuổi việc mẹ của tôi chứ?"
Đột nhiên Lăng Thiệu mỉm cười, bình thường anh rất ít cười, hôm nay cười có chút mất tự nhiên,
nhưng đối với Lô Nguyệt Nguyệt, là anh đã tha thứ cho cô; anh vẫy vẫy
tay với cô, "Cô tới đây, đến gần một chút."
Lô Nguyệt Nguyệt đi tới trước mặt của anh, cúi đầu xuống, âm thanh của anh thật thấp: "Thật rất thơm."
Lăng Thiệu cũng không biết được anh đang làm gì, chẳng qua anh cảm thấy rất
kỳ quái, mình không bài xích cô, mùi hương của cô không giống với mùi
hương khó ngửi của mấy người phụ nữ khác, trên người của cô có mùi sữa
nhàn nhạt mà ngọt ngào, cực kỳ giống với mùi của trên người bà vú khi
còn bé mà anh nghe được.
Anh vươn tay ra ôm lấy thân thể mềm mại
của cô, hương thơm, hơi thở phái nữ tràn đầy chóp mũi, đột nhiên Lăng
Thiệu cảm thấy mình điên rồi, bởi vì một nụ cười mà mê muội, cư nhiên
làm chuyện kỳ quái; rất nhanh, anh buông Lô Nguyệt Nguyệt ra, nói ra
một câu ngay cả anh cũng không thể nào tin nổi: "Cô không cần sợ, tôi
không phải Lăng thiếu gia."
"Hả?"
"Tôi họ Thiệu, Thiệu
Lăng, là bạn của Lăng thiếu gia, hôm nay không có chỗ ở, nên tới đây ở
nhờ một đêm." ( 3T: * mồ hôi-ing* anh đang lừa gạt a!)
"Thiệu Lăng?"
Lăng Thiệu cũng không biết mình tại sao mình nói dối, cũng không biết lời
nói dối này khi nào thì bị vạch trần, nhưng anh hi vọng mình có thể lấy
thân phận là một người bình thường để đối mặt cô, bởi vì trong nháy mắt, anh yêu thích nụ cười của cô, hơn nữa anh không muốn thấy vẻ mặt hốt
hoảng của cô.
Sau một hồi khiếp sợ, Lô Nguyệt Nguyệt liền thở
phào nhẹ nhõm, "Anh nên nói sớm một chút cho tôi biết, thật là h