XtGem Forum catalog
Sủng Em Đến Nghiện

Sủng Em Đến Nghiện

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323521

Bình chọn: 7.00/10/352 lượt.

nặng nề của anh, quanh quẩn ở bên tai của cô, làm cô nhịn không được mà hỏi "Anh không thoải mái

sao?"

"Ừ, thân thể không được tốt, nên mới ngất xỉu trong thời

gian ngắn." Lăng Thiệu lạnh nhạt nói, không có tiết lộ tâm tình hiện giờ của mình; mặc dù, dùng phương pháp này để đến gần cô, có vô sỉ một chút ( 3T: 1 chút hồi nào, là QUÁ vô sỉ), nhưng. . . . . . Anh rất thích cô

a! Nhìn cô cúi đầu, cảm thấy mình gần cô, đột nhiên cảm thấy việc mình

ra ngoài, rất đúng.

"Thiệu tiên sinh, đã lâu không gặp! Trong

khoảng thời gian này, tôi rất muốn tìm cơ hội cám ơn anh, nhưng không

gặp được, tôi lại không dám đi quấy rầy anh. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt là một cô gái hoạt bát, luôn nhiệt tình, hào phóng với người khác, nụ

cười ngọt ngào trên môi làm người ta thấy thoải mái, "Trong khoảng thời

gian này, tôi trồng rất nhiều hoa Tường Vi xinh đẹp đó nha! Anh xem, có

phải rất đẹp hay không?"

"Ừ, rất đẹp."

"Anh thích hoa gì? Lần sau tôi sẽ trồng rồi tặng cho anh, được không?"

"Ừ, cô thích, tôi đều thích." Lăng Thiệu từ tốn mà nói một câu.

Lô Nguyệt Nguyệt cười "Hắc hắc" một tiếng, đột nhiên hỏi ngược lại: "Thiệu Lăng, tại sao anh tới nơi này? Anh chờ ai sao? Đợi bao lâu rồi?"

"Bởi vì. . . . . . Tôi là bạn của Lăng thiếu gia, trong thời gian ngắn, tôi sẽ ở nơi này."

"Như vậy a. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt dừng một chút, lại cảm thấy có chút

kỳ quái, "Vậy bây giờ anh muốn đi đâu đây? Tôi đỡ anh đi! Thân thể anh

không khỏe, nên nghỉ ngơi nhiều."

Lăng Thiệu chần chờ một chút, âm thanh có chút buồn buồn, "Ừ. . . . . ."

Đột nhiên Lô Nguyệt Nguyệt nhớ ra cái gì đó, vội vàng mở miệng: "Như vậy

cũng không được a! Tôi cảm thấy, người ngã bệnh nên đi ra phơi nắng

nhiều một chút, còn nữa, làm một số động tác, vận động đơn giản, ví dụ

như là tản bộ. . . . . Như vậy, đối với thân thể sẽ tốt hơn!"

"Tôi cũng cảm thấy như vậy."

"Cho nên, anh nên đi tìm người cùng đi ra ngoài với anh đi!" Lô Nguyệt

Nguyệt cảm giác mình thật tài giỏi, vui vẻ cười, "Anh nói có đúng

không?"

"Không có ai theo tôi."Lăng Thiệu nhẹ nhàng nói một câu,

hơi cúi đầu, trong mắt xuất hiện một tia sáng cô độc, "Làm thế nào đây?" (3T: *gào thét* lừa gạt, lại bắt đầu lừa gạt a!!! Nguyệt tỷ đừng mắc

mưu.)

"Vậy. . . . . . Nếu như anh không ghét bỏ, tôi có thể đi

cùng anh, được không?" Lô Nguyệt Nguyệt tính giúp người làm niềm vui,

huống chi, Thiệu Lăng vốn là người đã từng giúp đỡ mình; hôm nay, vẻ mặt anh như vậy, làm cho cô nổi lên lòng thương hại, cô không muốn thấy vẻ

mặt bất lực của anh.

Lô Nguyệt Nguyệt thấy anh đang rất buồn,

liền an ủi anh, nói: "Trước kia thân thể mẹ tôi cũng không được khỏe,

tôi thường dẫn bà ấy ra ngoài phơi nắng, vận động nhiều,. . . . . . Anh

có biết mẹ tôi không? Bà ấy là đầu bếp ở đây, thức ăn bà ấy làm rất ngon a! Thân thể mẹ tôi hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi."

"Được, tôi

nghe theo cô." Lăng Thiệu thừa dịp cô còn chưa đổi ý, nhanh chóng đồng

ý, khóe môi cong lên thành nụ cười nhàn nhạt, đột nhiên anh quên mất,

lần cuối mình vui vẻ là khi nào? Không nhớ rõ.

Nếu như nói, lúc

đầu anh thích nụ cười ngọt ngào của Lô Nguyệt Nguyệt, nhưng mà, vào lúc

này, hình như anh đã hiểu, không chỉ là nụ cười, anh còn thích giọng nói của cô, thích từng biểu hiện cảm xúc trên gương mặt cô.

Cái

người ngu ngốc này, đối với ai cũng không hề phòng bị, thiện lương như

vậy. . . . . . Chỉ là, nói không chừng, bởi vì, anh đối với cô mà

nói…..rất đặc biệt! Lăng Thiệu đang ngồi ở bên cạnh hồ nước, cho cá chép trong hồ ăn, quản gia đứng bên cạnh; ngón tay thon dài của Lăng Thiệu tái nhợt, thỉnh thoảng vê một chút thức ăn

cho cá rắc vào trong hồ, sau đó nhìn những con cá kia bơi tới tranh

đoạt thức ăn.๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn

Anh rủ mặt xuống, lông mi dài, gió nhẹ khẽ vuốt ve sợi tóc của anh, đột

nhiên anh có chút mệt mỏi, có chút không nhịn được nữa, đem thức ăn cá

đổ hết vào trong hồ; anh ngẩng đầu lên, ánh mắt yên tĩnh nhìn nơi xa,

môi mím thật chặt, không biết là đang suy nghĩ cái gì.๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn

"Thiếu gia, gió nổi lên rồi, trở về đi thôi!" Quản gia đứng ở sau lưng anh,

đem cái áo khoác đắp lên trên người của anh, thấy anh gật đầu một cái,

liền đẩy xe lăn trở về.

"Thiếu gia, gần đây người có tâm sự sao?" Quản gia cùng anh chung sống nhiều năm như vậy, đối với tính khí của

Lăng Thiệu rõ như ban ngày, trong mắt ông, Lăng Thiệu là người trầm ổn,

ông từng thấy hắn nóng nảy, không nói lời nào, không động khí; nhưng gần đây không giống nhau, như vừa rồi anh đem thức ăn cho cá đổ hết vào

trong ao, rất giống trẻ con đang giận dỗi.๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn

Lăng Thiệu không trả lời, chỉ ngẩng đầu lên, liếc ông một cái, hai mắt trong suốt có mấy phần không giống là đang tức giận; trong nháy mắt, quản gia trầm mặc xuống không nói thêm gì nữa, chỉ ngẩng đầu lên nhìn không

trung, rõ ràng là có tâm sự, còn không dám thừa nhận!๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn

Ông vốn không chắc chắn, nhưng thiếu gia có nhiều hành động kì lạ, hình như là từ lần trước, Lô Nguyệt Nguyệt nói xin lỗi với anh, vì vậy quản gia

lớn m