
ánh mắt mờ mịt thay bằng kiên định, gật đầu, Cổ Trạch Sâm thấy cô tỉnh táo lại rồi mới yên tâm buông tay giúp cô cầm áo khoác dưới đất lên.
Lâm Tâm Nguyệt ngồi xổm xuống nhặt cái di động lúc nãy run tay làm rớt, có lẽ đứng lên quá mạnh, thân thể lảo đảo đứng không vững, trước mặt đột nhiên tối sầm, liền hôn mê, cả người mềm nhũn ngã xuống.
“Tâm Nguyệt!” Cổ Trạch Sâm vừa nhặt áo khoác của bà xã lên, liền thấy bóng dáng bà xã đột nhiên chao đảo ngã xuống, vẻ mặt kinh hoảng, lập tức bỏ áo khoác đỡ lấy cô, nhìn vẻ mặt tái nhợt của cô trong lòng mình, đáy lòng không khỏi hoảng loạn, kinh hô một tiếng. Quan tâm ắt sẽ bị loạn, anh quên mất chính mình là bác sĩ.
Cao Ngạn Bác và Dương Dật Thăng nghe tiếng kêu sợ hãi của Cổ Trạch Sâm, cảm thấy không đúng, Cao Ngạn Bác vội vã chạy vào thấy Lâm Tâm Nguyệt ngất xỉu trong lòng Cổ Trạch Sâm, cực kì sợ hãi. Nhưng anh lập tức tỉnh táo lại ra lệnh: “Ivan, mau gọi xe cứu thương, Sâm, mau bế Tâm Nguyệt xuống dưới.”
“Tôi đi liền.” Dương Dật Thăng mang theo lo lắng xoay người chạy đi kêu xe cứu thương.
“Anh Bác, Tâm Nguyệt vừa nhận được tin ông nội xảy ra tai nạn giao thông, anh nói với Đinh Đinh giùm em, em đưa Tâm Nguyệt đến bệnh viện trước.” Cổ Trạch Sâm nghe Cao Ngạn Bác nói mới hoàn hồn, đem mọi chuyện nói lại, cẩn thận ôm Lâm Tâm Nguyệt xuống lầu. Mặc dù chạy nhưng bước chân của anh rất ổn định. Bởi vì, trong ngực anh là người phụ nữ anh yêu nhất, còn có đứa bé sắp ra đời của bọn họ. Anh nhất quyết không để mẹ con cô gặp chuyện không may.
Lâm Đinh Đinh nhìn Cổ Trạch Sâm ôm Lâm Tâm Nguyệt bị ngất từ trong phòng làm việc lao ra, vẻ mặt quan tâm, lo lắng chạy tới: “Anh Sâm, chuyện gì vậy, vừa nãy chị em vẫn khỏe mạnh, sao bây giờ…” Thế nhưng, hiện tại Cổ Trạch Sâm không rãnh chú ý tới cô, trong mắt anh chỉ có người phụ nữ trong lòng mình thôi.
Bọn người Mạc Thục Viện cũng lo lắng đi qua, nhưng thấy dáng vẻ không rãnh quan tâm đến người ngoài của Cổ Trạch Sâm, đều đem ánh mắt nghi ngờ nhìn Cao Ngạn Bác và Dương Dật Thăng.
“Tâm Nguyệt vừa nhận được tin ông nội cô ấy gặp tai nạn nên ngất xỉu.” Cao Ngạn Bác đem lời Cổ Trạch Sâm giải thích cho Lâm Đinh Đinh, đồng thời nói rõ tình huống cho các đồng nghiệp biết, những người khác kinh hãi, Lâm Đinh Đinh càng kinh sợ kêu to: “Cái gì?” Vẻ mặt khó tin, chân không tự chủ được lùi về sau, may mắn còn có Lương Tiểu Cương đứng sau cô.
Suy nghĩ một chút, Lâm Đinh Đinh lập tức đuổi theo Cổ Trạch Sâm, mặc kệ tiếng gọi của Lương Tiểu Cương.
“Sếp Cao, tôi muốn đi cùng bọn họ.”
“Ừ.” Cao Ngạn Bác vỗ vai Dương Dật Thăng, gật đầu đáp ứng lời yêu cầu của anh: “ Có chuyện nhớ báo cho tôi biết, đừng quên chúng ta là bạn bè.”
“Tôi biết rồi, sếp Cao.”
“Những người khác tiếp tục làm việc của mình đi.” Cao Ngạn Bác không có cho Lương Tiểu Cương cơ hội xin xỏ đã lên tiếng. Lương Tiểu Cương dùng ánh mắt u oán lên án Cao Ngạn Bác, sếp Cao, anh là anh rể tương lai của em thật sao. Tại sao anh lại đối xử với em vợ tương lai như vậy hả? Sao anh có thể bất công như vậy, sao Ivan có thể đi, vì sao em không thể, cẩn thận em đi tố cáo với chị hai.
“Đi đi, nhớ khi quay về giải quyết xong công việc đó.” Cao Ngạn Bác liếc nhìn Lương Tiểu Cương dùng ánh mắt ai oán lên án mình, khẽ thở dài, anh dám khẳng định và xác định tuyệt đối mới nhìn thấy uy hiếp từ ánh mắt của Tiểu Cương. Đúng là ‘con trai lớn không thể giữ’, xem ra người chị như Tiểu Nhu cũng nên buông tay.
“Cám ơn, sếp Cao.” Lương Tiểu Cương kích động nói cám ơn, lập tức mang vẻ mặt lo lắng chạy theo Lâm Đinh Đinh đến bệnh viện.
Mã Quốc Anh vừa vặn đụng Dương Dật Thăng ở khúc rẽ, đem vẻ mặt lo lắng của anh thu vào mắt, đến bộ pháp chứng mới biết được chút tình huống, trên mặt trừ lo lắng còn có một chút buồn bã mà chính cô cũng không rõ, trong lòng có chút chua xót, một loại cảm giác e ẩm nhéo nhéo tim cô, Mã Quốc Anh nhớ ảnh tượng ngày đó gặp Dương Dật Thăng ở tiệm sách, tự cười nhạo chính mình, thầm nghĩ, có lẽ do cô uống cà phê đen nhiều quá.
***
Lâm Tâm Nguyệt hé mở đôi mắt mông lung, nhìn trần nhà trắng xóa, ngửi mùi thuốc khử trùng, cô xác định mình đang ở bệnh viện một 100 %, đột nhiên cô nhớ lại lúc nãy tự dưng trước mắt tối sầm, sau đó thì không biết gì hết, cô chỉ cảm thấy mệt muốn chết, rất muốn ngủ.
“Tâm Nguyệt, em tỉnh rồi.” Cổ Trạch Sâm vẫn ở bên cạnh coi chừng cô, vừa thấy cô mở mắt liền kích động cầm tay cô, tới gần cô, trong mắt mang theo chút quan tâm, cẩn thận hỏi.
“Sâm.” Lâm Tâm Nguyệt nghiêng đầu nhìn Cổ Trạch Sâm, suy nghĩ dần trở nên rõ ràng, cô nhớ, cô nhận được tin bệnh viện báo ông nội bị tai nạn mới ngất xỉu, bệnh viện, ông nội.
“Sâm, ông nội, ông nội sao rồi?” Lâm Tâm Nguyệt lo lắng cầm tay Cổ Trạch Sâm, muốn đứng dậy, nóng ruột muốn biết tình hình của ông nội, ông là người thân của cô, ông nội của cô.
“Tâm Nguyệt, em đừng sốt ruột, ông nội không sao hết.” Cổ Trạch Sâm ngồi bên cạnh ôm cô, để cô bình tĩnh lại, sợ cô xúc động ảnh hưởng sức khỏe, bởi vì hiện tại cô đang mang thai mà.
“Ông nội không có chuyện gì.” Lâm Tâm Nguyệt vì lời nói của Cổ Trạch Sâm mà sử