Pair of Vintage Old School Fru
Sườn Phi Tội

Sườn Phi Tội

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325561

Bình chọn: 8.00/10/556 lượt.

mây khói, thay vào đó chính là liếc mắt một cái kinh diễm, cùng với kinh diễm qua đi chính là rục rịch.

Hắn đáng khinh nhìn quanh bốn phía đen tối, thấy không có ai qua, bàn tay

lang sói lập tức lao vào Ngọc Thanh, miệng cũng nhổ ra hộc dâm loạn ngữ: “Không thể tưởng tượng tại Y Hồng lâu này có thể gặp một tuyệt sắc mĩ

nhân như thế, ha ha, Tiểu nương tử, mau tới hầu đại gia vui đùa.”

Ngọc Thanh luống cuống, vội vàng xoay người định thoát đi, lại đột nhiên bị hắn ôm kéo đến lùm cây bên cạnh.

“Không!” nàng liều mạng đánh vào người nam nhân, cực lực muốn chạy thoát khỏi kiềm chế của hắn.

Nhưng, cả người nàng không có chút sức lực nào, bàn tay đau nhức, cổ họng đau đớn, cũng chỉ như bọ ngựa đá xe.

Nháy mắt, nàng liền bị gã nam nhân kia kéo vào lùm vây, miệng lập tức bị hắn thô lô che trụ, chỉ có thể phát ra tiếng nức nở yếu ớt bất lực.

Giãy dụa, nam nhân như thú hoang xé nát quần áo nàng, đến khi cái yếm màu

hồng cánh sen lộ ra ngoài, miệng hắn phát ra một nụ cười dâm đang, liền

lao vào đè ép nàng.

Ngọc Thanh nức nở, chỉ có thể mặc cho nước mắt tuyệt vọng rơi xuống, vì sao

không ai tới cứu nàng? Nam nhân kia đâu? Giờ phút này đang cùng hoa

nương mây mưa thất thường trong phòng sao? Vì sao? Vì sao? Nàng Tô Ngọc

Thanh, hôm nay quả thực phải….

Nam nhân đẩy ra hai chân giãy dụa của nàng, tiếng cười dâm đãng càng sâu,

hắn thô lô đem cái miệng hôi thối hôn lên băng cơ ngọc phu của Ngọc

Thanh, không hề nhu tình chà đạp: “Tiểu nương tử cũng thật thơm, ha

ha….”

Ngọc Thanh buông tha dãy giụa, nhắm mắt, mặc nước mắt mãnh liệt chảy xuống khóe mắt.

Bên tai tràn ngập tiếng cười như dã thú của nam nhân, cùng một mảnh tĩnh mịch tuyệt vọng.

Giờ phút này trong đầu thoáng hiện khuôn mặt che kín nhu tình kia, sau đó là bóng dáng hắn ôm lấy nữ tử khác đi qua.

Thì ra, hết thảy đều là giả dối.

Nước mắt càng thêm mãnh liệt, hàm răng chậm rãi hướng vào lưỡi, để cho tất cả kết thúc đi….

Lại một khắc trước khi nàng cắn lưỡi tự sát, thân thể đột nhiên nhẹ bẫng,

chỉ nghe một tiếng hét thảm, tên nam nhân kia đã bị ném ra xa mười

trượng…

Một khuôn mặt lo lắng không thôi xuất hiện trước mắt nàng.

“Ngọc Thanh!” Hắn một tay ôm sát nàng vào ngực, tiếng nói có run rẩy, “Nếu ta đến chậm một bước… Ngọc Thanh….” Cũng là càng thêm kinh hoảng đem nàng

ôm sát.

Nước mắt Ngọc Thanh cũng không ngừng lại, nam nhân này cuối cùng cũng xuất

hiện, ở cuối cùng một khắc cứu đi trong sạch của nàng, cũng cứu tính

mệnh nàng, Nhưng mà, thân thể của nàng vẫn bị cầm thú kia chạm qua, nàng cuối cùng cũng bị làm bẩn.

Nằm trong lòng hắn lẳng lặng rơi lệ, ngay sau đó nàng đột nhiên giãy hắn.

Nàng dùng hai tay ôm lấy thân hình chật vật của mình, xoay người đưa lưng về phía hắn, nghẹn ngào: “Ta… Không muốn gặp ngươi.”

“Ngọc Thanh” Trong mắt Hoàng Phủ luật nói, trong mắt thống khổ vạn phần, hắn

cởi cẩm bào trên người bao lấy nữ tử, một phen ôm lấy nàng.

Hắn liếc qua Tần Mộ Phong, lại nhìn qua nam nhân rên rỉ xa xa kia, trầm giọng nói: “Phế hắn đi!”

Rồi ôm chặt nữ tử run rẩy không thôi vào lòng, hướng ngoài lâu mà đi.

Màn đêm buông xuống, hắn mang nàng về vương phủ.

Mà nàng, thủy chung xem nhẹ hắn câu kia “Ngọc Thanh.”

Nàng vẫn ngủ say, trong mộng tràn ngập khuôn mặt đánh khinh kia, nụ cười dâm đãng, thô bạo , xé rách, bất lực, bóng dáng hắn ôm lấy một nữ tử khác

càng lúc càng đi xa…

Tất cả đều là tuyệt vọng, lại thủy chung có hai cánh tay gắt gao nắm nàng.

Mở mắt, nàng không thấy chủ nhân cánh tay kia, lại nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp.

“Tỷ tỷ, ngươi rốt cục tỉnh, ngươi biết không, ngươi ngủ ba ngày ba đêm, hù

chết Tiểu Xu. Tỷ tỷ, thật là vì chuyện Tiểu Ngọc nhi bị đưa vào Tú uyển

mà hôn mê bất tỉnh sao?”

Nhìn cặp mắt to tràn ngập nghi hoặc, Ngọc Thanh suy yếu mở miệng: “Là Vương gia nói như vậy sao?”

“Vâng.” Tiểu Xu gật đầu thật mạnh, nghi hoặc trong mắt không giảm đi.

Ngọc Thanh cắn môi, “Tỷ tỷ luyến tiếc Tiểu Ngọc nhi.” Liền không nói thêm

nữa, mi tâm ẩn ẩn có đau thương. Nàng sao dám nói với Tiểu Xu những

chuyện nàng gặp phải ở Y Hồng lâu?

Tiểu Xu nhìn nàng, mắt to chớp chớp, làm như tin một chút. Nàng cầm lấy đồ

ăn từ tiểu tỳ nữ bên cạnh, múc canh đút cho Ngọc Thanh, miệng cũng không nhàn rỗi: “Ngày đó tối muộn Vương gia mới ôm tỷ tỷ trở về, tỷ tỷ ngủ

say, Vương gia liền nắm tay tỷ tỷ, nắm một ngày một đêm. Lúc ấy ta nhìn

thấy Vương gia rất thống khổ, trên trán đều là mồ hôi lạnh, ngay cả mồ

hôi cũng là tái nhợt. Tỷ tỷ, Vương gia có bệnh gì sao?”

Ngọc Thanh ăn không vô, nàng ý bảo Tiểu Xu buông đồ ăn trong tay, khàn khàn hỏi nàng: “Vương gia đi nơi nào?”

“Hình như đi phòng tiểu thiếp.” Tiểu Xu nhanh nhảu nói, giọng nói không dấu

được chán ghét, “Ngày hôm qua Tình nhi kia đến nơi này, thực dối trá ân

cần thăm hỏi tình huống của tỷ. Ai chẳng biết nàng có cái chủ ý gì, quần áo mỏng đến mức nhìn rõ cả cái yếm bên trong, còn có ý giả mềm mại

trước mặt Vương gia, ngày hôm qua dám lôi kéo Vương gia đi đến phòng

nàng. Tỷ tỷ, Vương gia kia cũng không phải người tốt…”

“Tiểu Xu, đừng nói nữa!” Ngọc Thanh ngắt lời