
nàng, mi nhíu lại, “Đi xuống đi, ta muốn yên lặng một chút.”
“Tỷ tỷ, ” Tiểu Xu khó hiểu, lại cuối cùng nghe lời lui ra ngoài, bởi vì
nàng thấy ưu phiền trên mặt tỷ tỷ, đoán rằng nhất định tỷ tỷ có tâm sự.
Ngọc Thanh nằm xuống, nhìn trướng đỉnh, xung quanh yên tĩnh, lại làm cho nàng cứ nghĩ đến gương mặt đáng ghê tởm kia.
Nàng xoay người, nghĩ muốn cố gắng xua đi ác mộng. Nhưng cuối cùng lại làm
cho hình ảnh kia ngập tràn trong đầu, rối loạn cõi lòng.
“Không!” Nàng bật dậy, bịt chặt lỗ tai, cự tuyệt suy nghĩ về nụ cười dâm đãng đáng ghê tởm kia.
Nam nhân đi vào, thấy nàng ngồi trên giường thống khổ dãy dụa.
Hắn có chút đau lòng, liền bước nhanh tiến đến, một tay ôm lấy nàng vào lòng.
Lại thấy nàng mạnh mẽ co rụt lại, thân mình như chim sọ cành cong lui vào trong giường.
“Không nên đụng vào ta.” Nàng đem chính mình chôn vào đầu gối, chỉ lộ ra đôi mắt chấn kinh.
Hoàng Phủ Luật rút tay lại, chính là lẳng lặng ngồi ở mép giường nhìn nàng, trong mắt tràn đầy đau lòng.
Thật lâu sau, nàng mới bình tĩnh trở lại, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra khỏi,
nhìn hắn, đôi môi tái nhợt mở ra: “Độc của ngươi phát tác?”
Hoàng Phủ Luật gật đầu: “Ở Y Hồng lâu đêm hôm đó liền phát tác.”
“Cho nên ngươi muốn đi tìm hoa nương?”
Hoàng Phủ Luật trầm mặc, trong mắt có tự trách. Nếu đêm hôm đó, hắn không đi
ra ngoài, nàng sẽ không gặp phải tên cầm thú kia. hắn vốn nên nhận ra
thân ảnh mơ hồ chính là nàng.
Nàng cũng trầm mặc, thân mình vẫn lui vào cuối giường.
Hắn đứng dậy, dặn nàng: “Nghỉ ngơi một chút cho tốt.” Nói xong rồi xoay người rời đi, không muốn làm nàng kinh hách.
Đi tới cửa, đột nhiên truyền đến thanh âm sợ hãi của nàng: ” Ngươi là đi tới phòng Tình nhi sao?”
Hắn xoay người, khuôn mặt tuấn tú dấu không được thống khổ: “Đúng, cho nên nàng cố nghỉ ngơi cho tốt.”
Nàng nâng trán, cố lấy dũng khí: “Ngươi sẽ chê ta bẩn sao? Bởi vì bị nam
nhân kia chạm qua….” Nói tới đây, giọng nói cũng trở nên run rẩy.
Hoàng Phủ Luật nhướng mày kiếm, nổi giận. Hắn đi nhanh tới trước mặt nàng,
đột nhiên giơ một tay kéo nàng vào lòng, tiếng nói trầm thấp khàn khàn:
“Không được nói ngốc nghếch như vậy, nàng là nữ nhân của bổn vương, vĩnh viễn chính là nữ nhân của bổn vương!”
“Nhưng mà người ta bị hắn chạm qua…”
“Nữ nhân chết tiệt!” Hắn rống giận, bạc môi đột nhiên áp lên phượng môi run rẩy của nàng, bá đạo cắn nuốt, sau đó kéo dài xuống gáy, xương quai
xanh, trong lửa nóng mang theo vội vàng, tức giận mang theo giữ lấy, “Nữ nhân chết tiệt, nàng chỉ thuộc về bổn vương biết không? Chỉ có bổn
vương chạm qua nàng, chỉ có thể để bổn vương chạm vào nàng!”
Ngọc Thanh đẩy hắn ra, thân mình run rẩy, cái miệng nhỏ nhắn nức nở ra tiếng: “Ta sợ… Không….”
Nam nhân hôn chậm lại, chạm vào những chỗ trên người nàng, đều là ôn nhu dị thường. Hắn đem ngón tay thon dài nắm chặt mười ngón của nàng, ngẩng
đầu, xuyên qua đôi mắt kinh hoảng của nàng, khàn khàn: “Đừng sợ, là ta,
để ta yêu thương nàng, được không?”
Tâm trạng kinh hoảng của nàng nhát mắt bị con ngươi đen sâu thẳm kia hút
mất, nàng cảm thụ đến khuôn ngực vững chắc của nam nhân dựa vào mình,
tiếng tim đập cùng tiết tấu của chính mình ăn khớp, mùi xạ hương thản
nhiên dễ ngửi vây lấy nàng, đột nhiên có cảm giác an toàn.
Tất ca kinh hoảng đột nhiên biến mất, giờ phút này nàng chỉ cảm nhận ôn nhu cùng lửa nóng của nam nhân, mười ngón tay quấn quít, làm nàng quên tất
cả đau xót, giờ khắc này, nàng chỉ nhớ rõ nhu tình của hắn.
“Được.” Nàng nhắm mắt, run rẩy để chính mình sa vào biển tình nóng bỏng của hắn.
Hôm sau, nàng tỉnh lại trong nụ hôn mềm nhẹ của hắn.
Hắn vẫn bá đạo ôm thân thể của nàng, hai người đều không mặc quần áo, chỉ
có một chiếc chăn mỏng, mà hắn cứ dính sát vào nàng như thế, không chịu
buông ra. Một lần nữa nhìn thấy con ngươi sâu thẳm đen bóng của hắn, có
vẻ gợi cảm lúc mới tỉnh ngủ, cũng lóe lên ánh thỏa mãn sau khi tình cảm
mãnh liệt qua đi.
“Còn đau không?” Hắn mềm nhẹ vỗ về hai má của nàng, trong mắt tràn ngập thương tiếc.
Ngọc Thanh đem hai má nóng rực cọ vào ngực hắn, không chịu nói gì. Tối qua
một đêm mây mưa, tất nhiên là hiểu được hắn quan tâm nàng, lại vẫn không khỏi làm nàng đỏ bừng mặt. Nàng định là đáp không ra lời, liền đem
người chui vào lòng hắn, tránh né hắn.
Hắn ôm nàng sát thêm một chút, cười khẽ: “Thì ra là thẹn thùng.”, cũng mặc nàng đem thân mình chui vào lòng hắn.
Cuối cùng, lại nghe thấy tiếng hút không khí.
Nàng ngước mắt, ngạc nhiên nhìn hắn.
Nhìn thấy đôi mắt kia trở nên sâu thẳm dị thường, nàng lại đỏ bừng má.
Định rời khỏi hắn ôm ấp, tránh né hắn truy đuổi.
Nam nhân một phen bắt được nàng, định đem nàng áp chế, đột nhiên nghe thấy
tiếng Tiểu Xu bên ngoài: “Tỷ tỷ, nên rời giường thôi.”
Nam nhân thất bại gầm nhẹ một tiếng, ngồi dậy.
“Ái phi, mau tới đây giúp bổn vương thay quần áo.” Hắn trêu tức hướng trên giường phân phó.
Nàng khẽ cười một tiếng, kéo chăn mỏng che thân, cố ý không để ý tới người ngoài trướng.
Hắn đi vào trong trướng, mày kiếm hơi nhíu, lại rõ ràng có trêu ghẹo: “Ái phi là muốn bổn vương thay quần áo