Pair of Vintage Old School Fru
Sườn Phi Tội

Sườn Phi Tội

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325534

Bình chọn: 9.00/10/553 lượt.

h Hương

phía sau: “Mau đỡ Tứ ca quay về Vân Hiên cung, lập tức mời thái y.”

“Vâng.” Nữ tử áo lam thanh tú lạnh lùng liếc nhìn Ngọc Thanh một cái, rồi đi lên đỡ lấy Hoàng Phủ Luật.

Hoàng Phủ Luật liếc nhìn Lãnh Hương, không nói gì, phối hợp để nữ tử đỡ đi hướng Vân Hiên cung.

Bên trong, Lãnh Hương cấp Hoàng Phủ Luật tẩy trừ, băng bó miệng vết thương, chậu đồng bên cạnh tràn đầy màu đỏ tươi của mãu loãng.

Ngọc Thanh một bên nhìn, cùng nam nhân trên giường cùng nhau nhìn nữ tử áo lam bận rộn, đều có tâm tư riêng.

Nữ tử áo lam vẫn trấn định tự nhiên, thực hiện chức trách một cung nữ đâu vào đấy.

Cuối cùng, Tiểu Quý Tử dẫn Lâm thái y tiến vào.

“Vương gia, nô tài mang Lâm ngự y đến đây.”

Hoàng Phủ Luật để ngực trần, nhìn hai người đứng ngoài cửa một cái, “Bổn vương đã biết, ngươi đi xuống trước.”

“Vâng.” Tiểu Quý tử lui ra.

Đi sau Lâm Hải Khung vào cửa, có một người đeo hòm thuốc trên lưng – Nhan Vân Tề.

“Sư huynh!” Ngọc Thanh kinh hãi, tuyệt không thể ngờ lại gặp được sư huynh ở chỗ này.

Nhan Vân Tề cũng kinh ngạc nhìn nàng, đêm hôm đó, Ngọc Thanh trở về nhà chồng nàng, không chút tin tức.

Hắn mới biết, Ngọc Thanh bám vào thân thể vị Sườn phi Tứ vương gia.

Cho nên, Ngọc Thanh cũng thành thê tử của hắn.

Về phần nam nhân lạnh lùng trước mắt, hắn chí từng thấy một lần, là một mỹ nam tử khí vũ hiên ngang, lại nghe nói là một kẽ lãnh tàn.

Hắn cùng Ngọc Thanh bốn mắt nhìn nhau, cư nhiên không nói được lời nào.

Sau khi lễ bái, Lâm Hải Khung đi tới cạnh giường cẩn thận kiểm tra miệng vết thương của Hoàng Phủ Luật.

“Đây là đồ đệ ngươi mới thu nhận? Hoàng Phủ Luật lạnh lùng nhìn Nhan Vân Tề phía sau, lạnh lùng mở miệng.

“Đây là đồ đệ cựu thần mới thu nhận, lần trước ở Thái y viện dẫn hắn gặp qua Tứ vương gia ngài một lần.”

Hoàng Phủ Luật nhớ ra một chút, hắn liếc nhìn cặp mắt trầm tĩnh của nam nhân

kia, nhìn nhìn Ngọc Thanh đứng sững một bên, nhìn thấy giữa hai người có thứ gì đó đồng dạng.

Hơn nữa, hắn phát hiện, ánh mắt nữ tử nhìn nam nhân kia, thực không muốn xa rời.

Không muốn xa rời?

“Các ngươi quen biết?” Hắn hỏi chính là Ngọc Thanh, trong lòng có chút tư vị khó chịu.

“Vương gia, thảo dân may mắn nhận thức Vương phi nương nương cao cao tại

thượng!” Người trả lời hắn, cũng là Nhan Vân Tề nho nhã trầm tĩnh như tùng xanh. Hắn thản nhiên nhìn nam nhân trên giường, lập tức trả lời

vấn đề này.

Ngọc Thanh nhìn hai nam nhân, cũng không mở miệng. Nàng khó hiểu, cũng có chút khó chịu.

Sư hunh làm như vậy, là vì Tiêu Ngọc Liên sao?

Nên, làm như không biết nàng?

Hoàng Phủ Luật lạnh lùng nhìn nam nữ trước mặt, không hề ra tiếng.

Vì thế, toàn bộ nội thất rơi vào yên tĩnh.

Cuối cùng, Lâm Hải Khung lấy thân phận thầy thuốc căn dặn nam nhân trên

giường: “Vương gia, dù vết thương của ngài không trúng chỗ yếu hại,

nhưng chạm vào xương, nếu không tĩnh dưỡng lâu dài, lão phu sợ sẽ để lại di chứng.”

Hoàng Phủ Luật vung tay lên: “Bổn vương tất nhiên biết được, chỉ tiếc có

người không chịu buông tha bổn vương.” Mắt hắn chợt lóe lên, lại hỏi:

“Ngươi ở Thái y viện lâu như vậy, nhất định biết viện sử trước đây của

Thái y viện, Tô Thiên Phong?”

Lời này, làm cho Tô Ngọc Thanh cùng Nhan Vân Tề cùng cả kinh.

Hai người cùng nhìn chằm chằm nam nhân kia cùng lão thái y ngồi bên giường.

Chỉ nghe thấy Lâm Hải Khung trả lời: “Cựu thần quả thật biết rõ Tô viện sử

đại nhân, nhưng mà hai mươi năm trước Tô viện sử đại nhân đã rời đi kinh thành, đến nay không có tin tức.”

Nam nhân trên giường để Lãnh Hương đắp thuốc cho hắn, sau đó lẳng lặng để nàng mặc áo cho hắn, bước xuống.

Hắn từ trên cao nhìn xuống Lâm Hải Khung, mày kiếm nhíu lại: “Nói như vậy, ngươi đã có hai mươi năm chưa thấy Tô Thiên Phong?”

“Cựu thần đích xác đã có hai mươi năm chưa thấy qua Tô viện sử đại nhân.”

‘Tốt lắm, ngươi đi xuống đi.”

“Vâng, Vương gia.”

Tức khắc, Lâm Hải Khung mang theo Nhan Vân Tề bước ra cửa.

Nhan Vân Tề khẽ liếc Ngọc Thanh, không tiếng động lui ra.

“Sư huynh.” Một tiếng thốt ra, lại bị nam nhân ngắt ngang.

“Ngươi nhận thức hắn!”

Ngọc Thanh thu hồi tầm mắt, nói nhỏ: “Hắn chính là rất giống một cố nhân.”

Kết cục như vậy là sư huynh muốn sao? Nàng nên thỏa mãn hắn.

“Đúng không?” Hoàng Phủ Luật liếc nhìn nàng một cái, rồi lại như không có

việc gì nói: “Xem ra rất nhiều chuyện cũ của ái phi, bổn vương còn chưa

biết đến.”

Nàng bình tĩnh nhìn vào mắt hắn: “Rất nhiều chyện cũ của ta ngươi đương

nhiên không biết hiểu.” Hơn nữa ngươi còn chưa từng muốn biết.

“A—” Nam nhân đột nhiên khẽ cười một tiếng, sau đó đi tới bên cửa sổ khoanh

tay mà đứng, nhìn ra hồ nước xanh biếc, “Cho dù bổn vương muốn biết, ái

phi nguyện ý để bổn vương biết được sao?”

Ngọc Thanh nhìn bóng dáng cao ngất, bất giác xiết chặt chiếc khăn trong tay, hắn nói lời này là có ý gì?

Nam nhân xoay người, vẫy lui Lãnh Hương. Sau đó bước thong thả tới trước

mặt nàng, vươn tay nâng cằm nàng lên, nhìn thẳng vào mắt nàng khẽ nói:

“Mặc kệ ngươi có phải Tiêu Ngọc Khanh hay không, bổn vương muốn ngươi,

hiểu chưa?” Nói rồi ôm sát thắt lưng nàng, mang nàng t