
Ngọc Khanh gây ra!
Mặt Hoàng Phủ Luật xanh mét:
- Khuôn mặt đó, dù có hóa thành tro ta cũng nhận ra!
- Vậy ngươi yêu nàng sao?
Tần Mộ Phong rốt cuộc cũng hỏi câu then chốt.
Nam tử nhíu mi, ngực cứng lại.
Yêu nàng?
Trong đầu hắn lập tức hiện lên khuôn mặt vừa khóc vừa múa dưới hoa lê,
ánh mắt bất lực của nàng, vẻ mặt quật cường của nàng, còn có mùi hương
ấy, cả hành động thích cắn chặt môi, thật sự là làm hắn khó quên.
Nghĩ đến đây, nội tâm hắn dao động mãnh liệt mà không kịp chuẩn bị, hắn nhăn chặt mày kiếm, kiên quyết nói:
- Ta chỉ yêu Tố Nguyệt!
- Nếu thế ngươi thả nàng đi, nàng vô tội!
Hoàng Phủ Luật mày kiếm nhăn càng chặt, hắn nhìn nam nhân trước mặt, chỉ cảm thấy vô cùng tức giận.
Nữ nhân đáng chết! Nàng dám dụ dỗ Phong!
Hắn lạnh lùng nhìn Tần Mộ Phong, cả giận nói:
- Phong, bây giờ nàng là sườn phi của ta. Tốt nhất ngươi từ nay về sau không cần tiếp tục nhúng tay vào chuyện giữa ta và nàng.
- Nhưng nàng không phải Tiêu Ngọc Khanh!
- Sao nàng lại không phải?
Ánh mắt Hoàng Phủ Luật lạnh như băng, hắn híp mắt nhìn nam nhân biện hộ giúp Tiêu Ngọc Khanh, lạnh giọng nói:
- Chính miệng Phụ thân yêu quý của nàng thừa nhận nàng là hung thủ sát
hại Tố Nguyệt! Tố Nguyệt, không phải tự sát! Là nàng ta hại chết.
Tần Mộ Phong trầm mặc không đáp. Nếu không thể cởi bỏ khúc mắc, Luật
liền vĩnh viễn không biết Tiêu Ngọc Khanh đã không còn, cũng vĩnh viễn
bị thù hận trước đây che hai mắt.
- Phong, không cần vì nàng mà phá hỏng tình cảm hai huynh đệ chúng ta!
Hoàng Phủ Luật lại cả giận nói. Phong che chở Tiêu Ngọc Khanh, lại càng làm hắn giận giữ.
- Luật, ngươi thực là không có thuốc nào cứu chữa!
Tần Mộ Phong cũng rống lên.
- Ta với ngươi trở về.
Lúc này đột nhiên có một tố y nữ tử từ phía trong đi ra. Chỉ thấy nàng
một thân tố y, không trang điểm, lại thật thanh nhã thoát tục, mang khí
chất tựa hoa mai. Nàng hướng tới nam nhân tuấn mĩ lạnh lùng kia, thản
nhiên nhìn hắn.
- Ta quay về Vương phủ với ngươi.
Hoàng Phủ Luật lần đầu tiên nhìn sự ung dung, bình tĩnh của nàng, rồi lại bị sự đạm bạc trên mặt nàng khơi mào lửa giận.
Nàng lại muốn rời đi, khi bị hắn đuổi bắt quay trở về thì thấy chết
không sờn. Nàng là nữ nhân đầu tiên dám cãi lời muốn trốn đi khỏi hắn,
cũng là nữ nhân đầu tiên dám khinh thường hắn.
Giờ phút này, vẻ tuyệt vọng kia làm hắn thấy đau đớn, cũng tổn thương lòng tự tôn của hắn.
Vì thế hắn lạnh nhạt nói với tùy tùng:
- Mang nữ nhân này về Vương phủ!
Nói xong hắn lập tức đi ra ngoài, không hề quay đầu.
Nhìn bóng dáng cao lớn nhưng cô tịch, Tô Ngọc Thanh chỉ khẽ cắn môi, đem nước mắt nhốt trong đáy mắt. Nếu nàng trầm mặc có thể bình phục hết
thảy tức giận cùng thù hận của hắn, vậy nàng nguyện ý nhận sự trừng phạt của hắn. Chỉ cần hắn có thể buông tha nàng.
- Ngọc Thanh…
Tần Mộ Phong lo lắng, bởi vì trong mắt nữ tử chỉ có cương quyết, một loại cương quyết làm hắn đau lòng.
Nữ tử cười buồn bã:
- Ta biết ta trốn không thoát đâu. Ai, đây có lẽ là vận mạng của ta. Tần Mộ Phong, tối hôm qua cám ơn ngươi.
Nàng cười, chỉ thấy cặp mắt kia lóe một tia sáng yếu ớt.
- Nếu còn có cơ hội, ta nhất định vẫn làm như vậy. – Nam nhân chua sót nói.
Kia một thân tố y, mờ mịt trong gió, dần dần biến mất trong tầm mắt hắn.
Khoảnh khắc này, hắn chỉ nhìn thấy một đóa hoa lê nho nhỏ trắng noãn ở
đầu cành lay động, một trận gió thổi qua, là lúc nó tan biến.
Mà nàng, là đóa hoa kia… Tất cả hạ nhân trong
Vương phủ đều biết, Vương phi sau khi từ phủ thừa tướng trở về, càng lúc càng trầm mặc, thậm chí là đạm bạc.
Nàng cả ngày ở Tích Lạc viên đóng cửa không ra, thậm chí còn không có
hứng thú trồng hoa như trước nữa. Mọi người đều đoán Vương phi thay đổi
tính tình vì mất đi đứa nhỏ, hay là vì chuyện tại phủ Thừa tướng?
Tiêu Thừa tướng lâm triều cuồng ngôn cả gan chọc giận Hoàng thượng, đây là chuyện cả thiên hạ đều biết.
Chuyện tiểu quận chúa mất tích, tuy rằng còn chưa truyền vào cung, nhưng chắc chắn sớm muộn gì cũng truyền đến tai thái hậu. Cho dù thái hậu
trước giờ sủng ái Ngọc vương phi đi chăng nữa, cũng khó có thể tha thứ
việc này.
Tuy sau khi sinh hạ tiểu quận chúa, tính tình Ngọc vương phi thay đổi
rất nhiều, trở nên nhã nhặn, thiện lương, dịu dàng động lòng người,
nhưng vẫn không được Vương gia sủng ái. Cho nên trước tình cảnh của Ngọc vương phi, mọi người không khỏi có chút đồng cảm.
Tô Ngọc Thanh đang ngồi trước cửa sổ đọc sách, chợt thấy Thu Thủy lo lắng chạy vào.
- Ngọc vương phi, ngài mau chuẩn bị, Vương gia đang đến Tích Lạc viên.
- Thật sao?
Tô Ngọc Thanh khẽ ngước mắt, nhưng vẫn chưa buông quyển sách trên tay.
Chỉ thấy nàng khoác một chiếc áo choàng màu đạm nhạt, mái tóc đen buông
thả, dung nhan thanh nhã như ngọc, khí chất dịu dàng như hoa lan. Ngón
tay thon dài khẽ lật trang sách, cổ tay trắng nõn lộ ra, phong tình mê
người.
- Ngọc vương phi, không cần thay trang phục sao ạ?
Vất vả lắm mới chờ được Vương gia một lần giá lâm, nên quý trọng mới đúng nha.
- Không có việc gì, Thu Thủy. Ta không cần.
Tô Ngọc Thanh rốt cuộc cũng buông sách, an ủi