
àng mật
chuyển động, thật sự là nói không hết hạnh phúc. Đây là con ấn tốt, trên con
dấu khắc hình bông súng, trên đó còn khắc hai chữ theo phong cách thời Ngụy[55'>:
"Hoài hư."
Tần Mạt thả con dấu lại
hộp gấm, trong lòng lại chẳng hề cao hứng, chỉ thầm suy tư dụng ý của Kiều Tử
Huyên.
Điềuó thể khẳng định là,
Tần Mạt tuyệt không tin Kiều Tử Huyên chỉ đơn thuần thấy nàng không có con dấu,
nên gửi cho nàng một chiếc.
Đường ngọc cũng không
phải là loại ngọc trân quý nhất, trong các loại ngọc, đường ngọc chỉ có thể xem
là một loại ngọc hạng nhì. Đương nhiên, hạng nhì này chỉ là so với loại ngọc
trân quý nhất. Trên thực tế, đường ngọc thượng đẳng thường được tôn xưng Ngọc
trung tân nương, ngọt ngào sáng lấp lánh, thanh nhã động lòng người.
Muốn nói lời ngọt ngào,
không có một loại ngọc có thể so được với đường ngọc.
Có rất ít người dùng
đường ngọc làm con dấu, cũng có rất ít người khắc hoa sen trên con dấu. Đường
ngọc càng thích hợp để làm vòng tay, nếu nam tử lấy vòng tay đường ngọc làm tín
vật tặng nữ tử, đó là lời thề tình yêu ngọt ngào nhất.
"Đây là tỏ
tình?" Tần Mạt cau mày, không thể tin.
Nàng chỉ gặp Kiều Tử
Huyên có một lần mà thôi, dù có tặng họa, cũng không coi là gì. Huống chi tướng
mạo Kiều Tử Huyên phong nhã như vậy, mà nói từ vẻ ngoài, Tần Mạt không hề thu
hút.
Tần Mạt liếc mắt một cái
liền nhận định, Kiều Tử Huyên là một ngườ tâm tư phức tạp, theo trong họa của
hắn cũng có thể thấy được, tâm tư hắn trăm xoay ngàn chuyển, tuyệt không thể dễ
dàng để lộ tình cảm thật.
"Đường ngọc, hoài
hư, hoa súng, hoa sen, sen... Vì sao là sen? Táp táp đông phong tế vũ lai, phù
dong đường ngoại hữu khinh lôi. Xuân tâm mạc cộng hoa tranh phát, nhất thốn
tương tư nhất thốn hôi.[56'> Tần Mạt càng nghĩ càng cảm thấy rõ sự bày tỏ tương tư
ám chỉ này, cái gọi là sen, đường (trong đường ngọc), hư (trong hoài hư)...
Không phải tương tư sao?
Nhưng cái tương tư này
quá hoang đường. Kiều Tử Huyên không gửi chữ, chỉ gửi ấn đường ngọc bông súng
này, càng không phải hoang đường hơn?
"Con người khó
hiểu!" Nghĩ nửa ngày nghĩ không ra kết quả, Tần Mạt cũng chỉ có thể cất
hộp gấm và đường ngọc kia vào ngăn tủ. Con dấu này khắc rất đẹp, có chứa ký
hiệu của nàng, cũng không cần phải trả lại.
Nhưng dù Kiều Tử Huyên có
dụng ý gì, nếu hắn không nói, Tần Mạt cũng lười đoán, không lo nữa.
Sau giờ tự học tối, các
cô gái phòng 506 lục đục ra về, thế là phòng lại náo nhiệt lên.
Trần Yến San nhớ mãi
không quên việc hẹn với Phương Triệt, lại hỏi Tần Mạt có nói với Phương Triệt
chưa.
"Bây giờ mình
đi." Tần Mạt bị nàng hỏi miết, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Sân trường trước giờ tắt đèn không náo nhiệt lắm, dù sao đây cũng là thời gian trọng điểm, phần lớn học sinh ở đây đều ưu tiên cho nghiệp học, người lúc này còn lảng vảng ở bên ngoài là vô cùngTần Mạt kéo cái chân bị thương đi khập khiễng, sau khi đến cửa ký túc xá nam, mới phát hiện mình không biết làm thế nào để tìm Phương Triệt. Nàng mở mắt nhìn đèn đuốc sáng trưng ở ba tầng nhà, trong lúc hoảng hốt liền cảm thấy bóng dáng Phương Triệt như dốc núi tuyết dần dần chôn vùi trong ánh đèn, không thể chạm đến.
Cuối cùng thì hắn cũng phải đi xa, giống như Tần Vân Đình, giống như Tô Thức, giống như Vịnh Sương, giống như Tần Phủ ngàn năm trước.
Tần Mạt cúi đầu, đáy lòng lại dâng lên một nỗi chua xót, đời người có thể đến bao lâu?
Một giọng nói ngả ngớn cắt ngang suy nghĩ của Tần Mạt.
"Cô là Tần Mạt?" Người đến khẽ kéo dài âm cuối, hỏi như thế. Câu hỏi này, ý tứ hàm xúc.
Tần Mạt nhíu mày, mở mắt nhìn lại, liền thấy một thiếu niên cao lớn mà xa lạ đứng trước mặt. Người này cao một mét tám, người gầy gò cao ngất, nhưng thế đứng phóng khoáng, mái tóc ngắn rối tung và ngũ quan khắc sâu càng tạo cho hắn một dáng vẻ cuồng vọng hết sức hoang dại. Thoạt nhìn hắn chỉ mười sáu mười bảy tuổi, đôi môi hơi dày, nhếch nhẹ, cảm giác đầu tiên cho người khác chính là ngang bướng.
"Tôi là Tần Mạt." Tần Mạt nhẹ gật đầu, không hề đổi giọng.
"Tôi là Lôi Tĩnh An." Thiếu niên tự giới thiệu dùng ánh mắt miệt thị từ trên cao nhìn xuống Tần Mạt, "Quả nhiên là con bé xấu xí, cô nghe cho kỹ, về sau cách xa Vương Tử Dục ra!" Nói dứt lời, hắn lại hừ nhẹ một tiếng, sau đó quay đầu, nghênh ngang mà đ. Dáng vẻ không coi ai ra gì, giống như cả ông trời cũng phải nghe theo hắn.
Tần Mạt lắc đầu bật cười, cái người tự cho mình là to kia, có lẽ, là người theo đuổi Vương Tử Dục?
"Vương Tử Dục?" Tần Mạt cười đầy ẩn ý, "Bây giờ vẫn còn sớm, nhưng cậu ta tự nguyện ngã vào, mình cần gì phải quan tâm đến người khác?"
Ánh mắt Tần Mạt tuần tra trước ký túc xá nam, cuối cùng nhìn thấy một người quen, nàng vội vàng gọi từng chữ: "Tào Trí Thư!"
Tào Trí Thư là học trưởng đã giúp Tần Mạt báo danh hôm khai giảng, tuy sau đó vì Phương Triệt xuất hiện nên hắn đi trước, nhưng người này mới nhìn có vẻ ngại ngùng câu nệ, ấn tưởng đầu tiên với người khác quả là không sai.
"Em là..." Tào Trí Thư sửng sờ một chút, lập tức cười nói: "Em là Tần Mạt, vừa rồi hơi tối, nhìn không ra. Thật có lỗi, em